28/04/2024 14:33Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Không minh thị
Unmarked

Tác giả: Tim Seibles

Nước: Mỹ
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 07/08/2022 19:32

 

Nguyên tác

For Natalie

So much like sequins
the sunlight on this river.
Something like that kiss—

Remember?
Fourth of July, with the moon
down early the air moved

as if it were thinking,
as if it had begun
to understand

how hard it is
to feel at home
in the world,

but that night
she found a place
just above your shoulder

and pressed her lips
there. Soft rain

had called off the fireworks:
the sky was quiet, but
back on Earth

two boys cruised by on bikes
trying out bad words. You turned
to reach her mouth,

at last, with yours after weeks
of long walks, talking

about former loves
gone awry—

how the soul finally
falls down

and gets up alone
once more

finding the city strange,
the streets unmarked.

Every time you meet someone
it’s hard not to wonder

who they’ve been—one story
breaking so much

into the next: memory
engraves its hesitations—

but that night
you found yourself
unafraid. Do you remember

what the wind told the trees
about her brown hair?—
how the cool dark turned around:

that first kiss,
long as a river.

Didn’t it seem like you already loved her?

Off the sidewalk: a small pond,
the tall cattails, all those sleepy koi

coloring the water.

Bản dịch của Minh Sơn Lê

Gửi Natalie

Giống như những đĩa vô cùng
mặt trời soi ánh chập chùng trên sông.
Cái gì đó giống nụ hôn—

Nhớ?
ngày 4 tháng 7, cùng mặt trăng
sớm tàn trong gió lang thang

nghĩ,
như trăng bắt đầu đang
hiểu mà

khó sao
để thấy như nhà
trên đời,

đêm đó
nàng qua chốn này
ngay trên vai của bạn đây

và môi mím chặt
Mưa bay êm đềm

pháo hoa đã tắt lặng im:
bầu trời yên tĩnh, lại
trên Địa cầu

hai thằng bé cùng đạp xe
buông lời xấu. Bạn quay đi ngay liền
để chạm vào miệng của em,

cuối cùng, bạn được bên em mấy tuần
đường dài đi dạo, chuyện lân

nói về tình cũ
Lỡ lầm đi qua-

Kết cuộc linh hồn ra sao
nằm ngã xuống

và vươn cao một mình
lại một lần nữa ta nhìn

thấy thành phố lạ,
không minh thị đường.

Mỗi khi gặp ai trên đường
khó khăn để bạn không vương ý gì

họ là ai — có chuyện chi
mà làm cho vỡ nát đi rất nhiều

kế là: bộ nhớ bao nhiêu
khắc sâu được hết những điều phân vân—

nhưng đêm hôm đó có lần
bạn tìm ra thấy bản thân của mình
không e sợ. Nhớ chi đây

cái điều gió nói với cây là gì
về mái tóc nâu em chi? -
làm sao bóng tối mát quy trở về:

nụ hôn đầu ấy đê mê,
như con sông chảy lê thê một dòng.

Bạn yêu cô ấy phải không?

Sau hè: ao nhỏ nước trong mát đầy,
Sậy cao, đàn cá ngủ say

cá koi tạo nước màu ngây ngất hồn.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Tim Seibles » Không minh thị