15/05/2024 05:48Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Khán Sơn tự thi
看山寺詩

Tác giả: Trịnh Căn - 鄭根

Thể thơ: Thất ngôn bát cú; Nước: Việt Nam; Thời kỳ: Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn
Đăng bởi tôn tiền tử vào 13/03/2024 13:38

 

Một khuôn nhuần được khí thanh huyền[1],
Cảnh tự nhiên này khó uyển nhiên[2].
Tịnh xá[3] làu làu vầng nguyệt dãi,
Phương đình[4] thớn thớn bóng thông in.
Khăng khăng nẻo nhiệm thiền quan tĩnh,
Lộng lộng đường thông phép giáo truyền.
Nhắn nhủ bàng nhân[5] du thưởng ấy,
Gìn lòng kính cẩn chớ trần duyên[6].
Nguyên chú: Chùa Khán Sơn nằm ở phía tây trong nội thành Thăng Long. Nơi đây không thấy suối rừng mà giàu thú ẩn dật. Gần kề chợ búa mà bụi trần không đến. Thanh tú do đất linh thiêng bởi trời. Núi kề nối nhau như hạt châu, khác nào muôn sao hướng về Bắc Đẩu; ao hồ lóng lánh tựa gương soi, đúng cảnh non xanh nước biếc ở nơi Bồng Hồ. Cây hoa ngà ngọc, bốn mùa rạng rỡ vẻ tươi; gốc nên nhân đức, muôn đời giữ cảnh thanh bình. Phong cảnh tốt tươi như thế, há lại không làm được bài thơ hay hay sao?

Tiêu đề bằng chữ Hán, nghĩa là: Thơ vịnh chùa Khán Sơn.

[1] Trong sạch huyền diệu.
[2] Xinh đẹp, mềm mại.
[3] Nhà chùa, nhà sư sãi ở.
[4] Chỉ nhà chùa.
[5] Người xung quanh, ý chỉ người đến vãn cảnh chùa.
[6] Duyên nợ trần tục, ý nói phải giữ gìn lòng mình trong sạch, chớ để trần duyên bám vào.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Trịnh Căn » Khán Sơn tự thi