27/04/2024 06:50Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Thử hạn khổ nhiệt
暑旱苦熱

Tác giả: Vương Lệnh - 王令

Thể thơ: Thất ngôn bát cú; Nước: Trung Quốc; Thời kỳ: Bắc Tống, Liêu
Đăng bởi hongha83 vào 04/06/2009 19:58

 

Nguyên tác

清風無力屠得熱,
落日著翅飛上山。
人固已懼江海竭,
天豈不惜河漢乾?
崑崙之高有積雪,
蓬萊之遠常遺寒。
不能手提天下往,
何忍身去遊其間!

Phiên âm

Thanh phong vô lực đồ đắc nhiệt,
Lạc nhật trước sí phi thướng sơn.
Nhân cố dĩ cụ giang hải kiệt,
Thiên khởi bất tích Hà Hán can?
Côn Lôn chi cao hữu tích tuyết,
Bồng Lai chi viễn thường di hàn.
Bất năng thủ đề thiên hạ vãng,
Hà nhẫn thân khứ du kỳ gian!

Dịch nghĩa

Gió mát không sức trừ được nóng
Mặt trời chiều chắp cánh bay lên đỉnh núi
Con người đã sợ sông biển cạn kiệt
Trời há không biết tiếc sông Ngân khô
Đỉnh cao của núi Côn Lôn có tuyết đọng
Bồng lai ở xa thường vẫn rét
Tay không thể sách thiên hạ đi
Nỡ nào đi một mình lên chơi nơi đó

Bản dịch của Hoàng Tạo

Cơn nồng gió mát xua không xuể
Đầu non lững lờ bóng ô xế
Người ta đã sợ sông bể khô
Trời nào nỡ để Ngân Hà nẻ
Cao như Côn Lôn tuyết đọng luôn
Xa như Bồng Lai rét vẫn trễ
Không thể dắt cả mọi người đi
Đến chơi một mình đâu phải lẽ
Bài này khai triển ra từ hai chữ “thử hạn” (nắng hạn), từ cảm nhận của mình tả đến sự nóng khổ của thiên hạ. Hai câu cuối tỏ ra dẫu có một thế giới mát mẻ cũng không muốn bỏ người thiên hạ mà đi một mình, thể hiện tinh thần giúp đỡ lo cho nước, thương dân của tác giả.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Vương Lệnh » Thử hạn khổ nhiệt