26/04/2024 00:57Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Tặng mối tình đầu của tôi
До моето първо либе

Tác giả: Botev Hristo - Христо Ботев

Nước: Bungary
Đăng bởi hongha83 vào 20/05/2008 04:15

 

Nguyên tác

Остави таз песен любовна,
не вливай ми в сърце отрова —
млад съм аз, но младост не помня,
пък и да помня, не ровя
туй, що съм ази намразил
и пред тебе с крака погазил.

Забрави туй време, га плачех
за поглед мил и за въздишка:
роб бях тогаз — вериги влачех,
та за една твоя усмивка,
безумен аз светът презирах
и чувства си в калта увирах!

Забрави ти онез полуди,
в тез гърди веч любов не грее
и не можеш я ти събуди
там, де скръб дълбока владее,
де сичко е с рани покрито
и сърце зло в злоба обвито!

Ти имаш глас чуден — млада си,
но чуйш ли как пее гората?
Чуйш ли как плачат сиромаси?
За тоз глас ми копней душата,
и там тегли сърце ранено,
там, де е се с кърви облено!

О, махни тез думи отровни!
Чуй как стене гора и шума,
чуй как ечат бури вековни,
как нареждат дума по дума —
приказки за стари времена
и песни за нови теглила!

Запей и ти песен такава,
запей ми, девойко, на жалост,
запей как брат брата продава,
как гинат сили и младост,
как плаче сиротна вдовица
и как теглят без дом дечица!

Запей, или млъкни, махни се!
Сърце ми веч трепти — ще хвръкне,
ще хвръкне, изгоро, свести се!
Там, де земя гърми и тътне
от викове страшни и злобни
и предсмъртни песни надгробни...

Там... там буря кърши клонове,
а сабля ги свива на венец;
зинали са страшни долове
и пищи в тях зърно от свинец,
и смъртта й там мила усмивка,
а хладен гроб сладка почивка!

Ах, тез песни и таз усмивка
кой глас ще ми викне, запее?
Кървава да вдигна напивка,
от коя и любов немее,
пък тогаз и сам ще запея
що любя и за що милея!...

Bản dịch của Xuân Diệu

Em đừng hát khúc tình ca ấy nữa
Chớ rót thuốc độc vào trái tim anh
Anh còn trẻ, nhưng đã quên tuổi trẻ
Và ví như anh còn nhớ tuổi xuân
Thì anh cũng không cần khai quật lại
Những gì hôm nay anh đã căm hờn
Và trước mặt em anh đã xéo dưới chân

Em hãy quên cái thời anh khóc lóc
Vì một cái nhìn, vì một tiếng thở dài
Thuở ấy anh đã lê xiềng, đã là nô lệ
Và chỉ vì mỗi một nụ cười em
Anh đã dại điên, khinh thường thiên hạ
Và tình cảm anh, anh đã dấn xuống bùn

Cuồng dại ấy, hãy để yên trong quá khứ
Trong tim anh tình yêu đã tắt rồi
Em không thể hồi sinh cho nó nữa
Bởi lòng này chỉ còn có khổ đau thôi
Và tất cả đều phủ đầy vết lở
Trái tim anh chỉ trùm ngập hận thù

Giọng em rất hay, em đang còn trẻ
Nhưng em có nghe chăng rừng hát xa kia?
Em có nghe tiếng người nghèo nức nở?
Theo hướng này hồn anh muốn lắng nghe!
Trái tim anh kéo anh về những đất
Mà máu người đang tung toé tràn trề!

Em hãy bỏ đấy những bài ca thấm độc
Mà hãy lắng nghe rên siết rừng già
Cơn bão trăm năm đang gầm thúc giục
Đang đẻ ra đời những truyện của thời xa
Mỗi tiếng mỗi lời những câu chuyện cũ
Lại ca lên những đau mới bây giờ

Thì em cũng hãy hát lên một bài ca như thế
Thiếu nữ ơi, một khúc hát đau thương
Nói đồng bào đem bán đồng bang như thế nào ô uế
Nói tuổi thanh niên như thế đấy chết mòn
Em hãy hát những lệ người vợ goá
Những trẻ con không nhà cửa quê hương

Em hãy hát hoặc ngậm mồm hay là xéo bước
Sắp bay đi, trái tim anh đã phập phồng
Người yêu hỡi, lòng anh bay, em hãy hiểu:
Đằng xa kia mặt đất chuyển vang rung
Những tiếng ầm ào giận hờn ghê dữ
Những khúc ca tang tóc thật đau lòng!

Đằng xa kia bão bẻ cành răng rắc
Gươm kiếm vặn cành thành những vòng hoa
Đằng xa ấy những hố dài hoá vực
Tiếng đạn vèo rít trong gió ngân nga
Dù có chết, chết cũng là cười nụ
Dù nấm mồ, mồ yên nghỉ dịu xoa...

Có giọng ai nào hát hộ cho ta
Những khúc hát buồn kia, và nụ cười êm dịu ấy
Ồ! Giá thử như ta có thể nâng cao cốc dậy
Và kêu to những tiếng huyết khôn cầm
Những tiếng làm cho tình yêu cũng lặng câm!
Và chỉ có thể từ chỗ ra đi như vậy
Mà ta sẽ hát lên những gì ta yêu dấu trong tâm

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Botev Hristo » Tặng mối tình đầu của tôi