Sau những ngày rêu rong lạnh giá, anh đi tìm cô gái từ hôm qua Cô gái không hẹn anh điều gì khi tháng ba tạnh gió. Cô còn mải giấu mình trong bình yên của cỏ, trong xanh xao của cái nắng đầu mùa, những chiều đầu tiên thôi tiếng mưa.
Cô gái không phải em của ngày xưa để anh có thể đợi chờ vào kỷ niệm với tay vào một mảnh ký ức thân thương nào đó, gợi một chuyện buồn vui nho nhỏ rồi tìm môi cô he hé nụ cười.
Khi những âm thanh đầu tiên được ép ra từ căn phòng tồi tàn ngọng nghịu kể chuyện anh và em, cơn mưa tháng hai làm loãng đêm lần cuối Phố ướt át, chuột chạy trên mái tôn. Không biết đã quá ba giờ chưa nhỉ?
Ký ức vụn này sẽ đi về đâu trong hai thân thể cô đơn của tối Khói thuốc trên tay lấn át vị người vị tháng năm và vị của ngày xưa Thay thế bằng tinh dầu mồ hôi nhày nhụa
Không biết đã quá ba giờ chưa nhỉ? Em và anh còn được mấy tiếng để nằm mơ ? trốn sâu vào ngõ ngách…
Ngày nỗi buồn đan thấm như mưa Kỷ niệm xưa giống như cổ tích Lời nói chóng tan. Lời nói chóng tàn
Ngày anh kể cho em về thời gian vô hạn Những đứa trẻ sinh ra ở thiên đường Mặt đất tím với những cánh hoa xanh Đôi mắt em bừng lên ánh sáng thay một chiều đói nắng...
Anh yêu cầu em bí mật Thế giới này chỉ của riêng ta Nơi đây, không ai có thể đặt cho chúng mình những quy ước của tạo hóa Em đừng nói cho ai nghe điều thần kỳ phát ra từ tiếng lá…
Em không biết làm cách nào để có thể yêu anh Bằng con mắt ngây thơ của một thời vô tội Bằng những lời nhẹ nhàng mà giả dối Bằng những giận dỗi thường ngày của một đứa trẻ con...
Em đã cố để mình dịu dàng hơn Chạy và níu anh như hình với bóng Run run và sợ hãi giả vờ như chết cóng (thực ra với em chẳng khác một trò cười)
Và những câu chuyện không thể vô tư đánh rơi Mảnh thời gian khổ đau em buộc mình nén lại Để chơi trò ú bắt cùng anh Để nghe anh bắt lỗi