Biển và anh! Biển chiều nay vắng anh sao buồn quá Em qua gành, qua nổi nhớ chong chanh Thiếu bóng anh biển chòng chành đến lạ Gió nhẹ nhàng cũng nhấc hỗng chân em Ôi nhớ quá em nhìn quanh quẩn biển, Có đông người nhưng thiếu bóng hình anh Lòng thẫn thờ em men bờ bước hụt Đá gập ghềnh, ko aj cõng em đj Làm sao nhĩ! em dần dò bước lại Phải tập lần qua những bước không anh./.
Tiêu điều, Tỉnh Thuỷ, biển ơi! Xác xơ, tan tóc, ngoài khơi sóng dồn Hành lang, quán xá bay tôn Hàng dương điêu đứng bồn chồn lo xa Đìu hiu, heo hút các nhà Vài ghe đánh cá thả đèn xa xa “Năm”, “Sáu” trận bão đi qua Thì thôi Tỉnh Thuỷ điêu tàn tan hoang Hôm nay trăng sáng nên mình Đến thăm Tỉnh Thuỷ, thật tình hoang mang./.
Miền Trung mưa gió bão bùng Năm canh những thức sợ tung mái nhà Nằm nghe ếch nhái ê a Nhìn đi, ngó lại chỉ ta với mình Mưa xả mạnh, gió thình lình Mái nhà còn đó mà mình ướt mem À! ra mái dột bên rèm Lồm cồm ngồi dậy để xem thế nào Thì đổi vị trí chứ sao Nằm nghe gió rít, gió gào từng cơn
Biển! Hạ thanh, chị ơi, biển đó Vị mặn nè! biển hát, gió vi vu Vì lòng nặng, giọt mưa thu đang rớt Nhớ chị rồi e lần đến chiều qua Nhớ! Chị nhĩ, xưa mình khùng vô đối Khuya vậy rồi còn vội vã đến đây Chỉ để hít hà, đầy hơi biển lại đi Nhớ chị quá em lần về phố thị Nhớ kontum, nhớ cầu khỉ dây dài Nhớ lần đấy em dừng chân bước lỡ Vin vội dây cầu em gần khóc mất thôi Chị bên kia quay đầu nhìn vội Ôm bụng cười đến ngất mới thôi "Để chị dắt"! Rồi quay người bước lại Em ôm thân cầu,…
Hồng trần, chốn ấy không vui, Em buông xuôi cả tiến, lùi; em đi Về tựa bóng phật buông si Buông sân, buông hận; từ bi em tìm Tìm chân lý, sáng tim em tìm về hỷ xã, tìm xem sen đài Tìm khoan khoái, tránh bi ai Tìm nương bóng phật, mặc ai hồng trần Tình dứt dạc, chẳng phân vân Chẳng vương, chẳng víu phủi chân bụi trần Thôi thì em cứ tu thân Xong mùa hoan hỷ nên lần thăm quê./.