MEN SAY TÌNH BẠN Ngoạt,Dân,Hương,Phước bốn thằng Vì chưng tình bạn dùng dằng để ...say Rượu vào cứ gọi tao mày Chuyện gì phải nể ông này bà kia Dô nào chẳng ngại đêm khuya Đường xa đâu sợ cứ chia rượu đều Mắt mờ dáng đổ liêu xiêu Men say tình bạn bao nhiêu cho vừa?
Tháng bảy về gợi nhớ mẹ quê hương Tuổi ấu thơ nơi tình thương lưu giữ Bao cảm xúc nghẹn ngào trong câu chữ Muốn nói nhiều nhưng không được mẹ ơi Mưa chiều giăng phủ đầy trời Miền xưa kí ức chưa vơi bóng chiều
SAY Ta say cả tình lẫn rượu Không biết mình dại hay khôn Mắt xanh còn bám vào hồn Rượu đào còn nổi sóng cồn trong thơ Tỉnh hay mơ ta đều không hay biết Trái tim nguyên tha thiết yêu người Còn nâng chén rượu đầy vơi Còn thương má phấn phương trời lênh đênh Nhớ quên đan xen quên nhớ Tình -tửu còn nặng nợ trần gian Tháng bảy về bỗng chợt mưa chan Đất trời như cũng ngập tràn tình thơ
Trăm thương nghìn nhớ đã nhiều Biết bao nồng ấm,bao điều ước mong Em -anh chung một nỗi lòng Cớ sao viễn cách vẫn đong sầu đầy
Cung đàn vừa mới so dây Cung thương trăn trở chở đầy vọng âm Đôi mình đành lỡ sắt cầm Sao cho vẹn chữ trăm năm mà chờ Cảm ơn em giữa dòng đời Cho anh gởi trọn những lời tri âm
TA CHỈ CÒN EM Ta chỉ còn em miền hoang mạc gợi nỗi đau cô độc Cát mịt mùng bay gió thốc Tay che mắt rát cõi đời Ta chỉ còn em Ngọn hải đăng soi vực thẳm xa khơi Thuyền định hướng xa rời nơi yên thắm Bão giông nổi lên cuộn trào nhịp sóng Chút lạc quan còn lại tận cõi tim Ta chỉ còn em Biết cách gợi niềm tin xa thẳm Biết cứu thuyền tình đang chìm đắm Giữa bến bờ ảo vọng Ta chỉ còn em Ta chỉ yêu em Nàng thơ song hành mãi mãi
VẦNG TRĂNG HUYỀN THOẠI Em mãi mãi là vầng trăng huyền thoại Chút nỗi niềm hoang hoải bởi thời gian Nghe mưa lối cũ ngập tràn Nghe tâm tư gọi địa đàng dấu xưa Tóc thề cắt ngắn vướng mưa Vần thơ tiếc nuối nhưng vừa nhớ nhung Ta về dĩ vãng chập chùng Chân đơn nghẹn giữa muôn trùng suy tư Người đi từ đó đến giờ Có khi nào một giấc mơ lại về Nhớ chàng lãng tử nhà quê Ngôn từ thức giấc…