Có một ông bạn đã nói với tôi rằng: "sự dở dang, ngăn cách là một điều vĩnh hằng đẹp nhất trong tình yêu thế gian mà con người ta gọi nó tên là kỷ niệm, hôm qua bạn nắm lấy nó bằng tay trái thì ngày mai bạn phải buông xuống bằng tay mặt và học ngay bốn chữ <chấp nhận hiện tại>!"
Hôm nay chưa phải là tất cả của ngày mai, nào hãy nguôi ngoai một chút thôi bạn sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều!
Mưa rơi cung phím tay gầy, Gõ đàn uống rượu nhả mây ru tình. Kẻ say thời cuộc như mình Ấy người trong mộng hiện hình ra thơ! Mời anh một kiếp tằm tơ Làm phường hát dạo… chợ đời đi hoang Tôi thì rất mực giàu sang Lầu trời, cung Quế, trăng vàng hiền thê… Hôm qua trường ải gọi về Khóc mưa hiện tại bên lề đời tôi
Còn xanh tóc quyện phương trời đài trang. Trầm khuyên liêu tịch lệ hoàng Vô ngôn đối mộng tình lang điệp thùy Ai nào, cánh gió bay đi, Mù khơi bất chợt thầm thì gọi tên Rã tan trong cuộc vững bền Đời tôi nằm chốn mông mênh bụi trần! Rồi thay áo nhỏ phù vân, Mặc quần du mục làm thân con người.
Một mình mình lại một mình Một mình mình lại thình lình hóa hai Tận tường cung bậc hình hài Hóa ra người khách liêu trai giống mình Một mình cốt cách lặng thinh Một mình cái kẻ cứ nhìn đăm đăm Một mình cất giọng hỏi thăm Mi là ai rứa nảy mầm nơi mô?
Thế kỷ nào đôi ta đã đi qua? Kiếp tình nhân tuổi đời xa mãi thế Đêm trinh nguyên hồn thơ em vừa kể Tóc xanh màu ngây dại sắc tàn xuân Nhưng tơ vương ai cho được mấy lần? Mà lòng hoa trong tim đà cắn rứt! Nửa đời ta, một đời em bóng khuất Tiếng nghìn trùng gối lệ dưới bình minh Ừ ta điên! Ta điên mộng đăng trình Xưa tiền kiếp, nay loạn hầu ngôn ngữ Bến trầm luân nực cười thân viễn xứ Ngựa giang hồ say từng chén đồng hoang Thôi nín đi em, lau lệ canh tàn! Kẻo hư vô…
Tri khách! Tri khách! Tri khách! Cái hồn trường loạn này đã lâu rồi vắng bóng, không mấy ai nhả nữa. Hoặc có nhưng tàng ẩn, mấy khi chắp bút phơi bày. Nay gặp được rất mừng như trẻ được quà!
Thuyền ai đã tới bến sông hiu quạnh Chở ân tình, chở cả giấc chiêm bao Hòa vào nhau sáng trinh bạch hơn sao Mọc chễm chệ trên tầng cao không khí Ánh thiêng trải xuống trần gian ý vị Gió đưa mùi thanh khiết đến muôn xa Đã ra đời: Người của xứ mơ hoa! Cao sang gấp vạn lần Tiên Thiên Giới Làm e thẹn hồn hoang người thơ mới Nín im lìm lẳng lặng nén ra hơi Ngậm trong hầu giữ lại những nguồn thơ Đợi trên kia về trong mơ hiển hiện