Người tôi yêu bỏ đi Tôi một mình cô lẻ Cuộc sống vắng lặng, nên tôi không thể Tôi bỏ đi xa
Càng xa thấy thế giới càng bé Ở đâu tôi cũng nhớ nhà mình Nhớ cái chăn bông đã cũ Cuộn tròn, nghe mẹ gọi, lặng thinh
Càng gặp nhiều người tôi càng thấy thiếu Không dáng quen, không nụ cười cũ thân gần Càng mở rộng cuộc đời càng thấy nhỏ Mọi người, ai cũng chỉ gợi, lăn tăn
Tôi nhớ cái lạnh tê người Hà Nội mùa đông sáng sớm Tôi nhớ cái tối hút sâu Trong đêm 30 hồ hởi
Bên bờ sông vắng Những cơn gió lạnh ào qua, tạt vào người, tạt vào chân, luẩn quẩn nỗi nhớ thương thưở trước Ai còn, ai mất Hỏi ai, khi chỉ còn một mình, nín thinh, nhìn vào cuối dòng sông, mà mơ theo những đợt sóng bềnh bồng
Gió lạnh hai tay Để nhớ cái ngày xưa, chỉ có niềm tin và ước mơ, chẳng có gì ngoài niềm tin và mơ ước Nước mắt không còn Không như thưở trước, nước mắt rơi mau, và trái tim dễ dàng nhỏ máu quặn đau
Hạnh phúc là biết đếm những gì mình mất Mất em, mất niềm tin vào…
Một hoàng tử, một công chúa, một con chiến mã Lang thang, lang thang, ôi trái đất mênh mang Vó ngựa dạo bạt ngàn rừng núi Ơi sông hồ ôi cuộc sống mến yêu
Khi chiến mã mỏi gối, xế chiều Dừng bước. Một hoàng tử, một công chúa Tay trong tay dạo bước mênh mang Ôi cuộc sống này đẹp đẽ biết bao
Khi công chúa mỏi gối, xế chiều Dừng bước. Một hoàng tử, ngồi xuống trước Chàng xoa chân, chàng bế công chúa bước đi Ta thấy bắt đầu một cuộc chia ly
Một bờ cỏ, một người, một tôi Một nụ hôn lặng cả đất trời Một vòng tay ôm tôi ngây ngất Một tình yêu sống ngay cả khi đã mất
Không một lý do, tại sao chia tay Không chút nhớ thương gửi lại nơi này Không một lần trao lại nhau ánh mắt Không một phút giây ngừng lại nhớ thương này
Đêm dài nhất là đêm thương nhớ Gió lùa vào ra thổi lộng nhớ thương Nỗi niềm cũ phần phật bay khó bỏ Lỡ lầm là niềm vui khi vấn vương
Cái rét đậm là cái rét đêm cô đơn Cửa đóng chăn êm chỉ làm thêm cô quạnh Môi thâm sậm, thương nhớ hoài, quen đắng Bài hát quen lạnh ngắt không gian quen
Mối tình lớn là mối tình dở dang Kỷ niệm tràn, ngậm ngùi lầm lỡ Giận hờn sao như cớ của yêu thương Để nhớ mãi thôi, lúc chia ly, tan tác, đôi đường