Trang trong tổng số 96 trang (958 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [19] [20] [21] [22] [23] [24] [25] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Bùi-Minh-Trí

TỰ ĐỐT LỬA HÁT TÌNH CA

Thân quý tặng Ngọc Ly Kim, Nhã Yên…
Và những ai đang tha hương


Vẳng nghe lời hát vui vui
Lòng ta bớt chút bùi ngùi vấn vương
Nghĩ mình phận bạc mà thương
Cánh bay quá sớm, tha hương một mình

Giá cùng ai cuộc hành trình
Thì đâu đến độ rung rình cõi hồn
Nào ai đắm đuối nụ hôn
Cớ sao sóng gió dập dồn thân ta
http://blog.chaobuoisang.net/images/stores/cs/2011/05/21/bay-di-canh-chim-bien-0.jpg
Chim bay về phía biển xa
Chẳng còn trầm bổng khúc ca gọi đàn
Đi theo lý tưởng trần gian
Nỗi mình mình chịu, sầu chan cõi ngoài

Để lòng được chút nguôi ngoai
Tự mình đốt lửa, hát bài tình ca
Nghe than lách tách canh khuya
Tưởng như bè bạn đang chia nỗi niềm…

Bùi Minh Trí
Tinh hoa kiến thức ở đời
Ta xâu chuỗi lại trao người bước sau
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Ly Kim




TỰ ĐỐT LỬA HÁT TÌNH CA

(Thân quý tặng Ngọc Ly Kim, Nhã Yên…
Và những ai đang tha hương)


Vẳng nghe lời hát vui vui
Lòng ta bớt chút bùi ngùi vấn vương
Nghĩ mình phận bạc mà thương
Cánh bay quá sớm, tha hương một mình

Giá cùng ai cuộc hành trình
Thì đâu đến độ rung rình cõi hồn
Nào ai đắm đuối nụ hôn
Cớ sao sóng gió dập dồn thân ta

Chim bay về phía biển xa
Chẳng còn trầm bổng khúc ca gọi đàn
Đi theo lý tưởng trần gian
Nỗi mình mình chịu, sầu chan cõi ngoài

Để lòng được chút nguôi ngoai
Tự mình đốt lửa, hát bài tình ca
Nghe than lách tách canh khuya
Tưởng như bè bạn đang chia nỗi niềm…


12.12.2012
Bùi Minh Trí



http://1.bp.blogspot.com/_WkTGR8w8gWI/TJcPW2TctJI/AAAAAAAAAtk/bAXuOt_n5_A/s400/tinh+que.jpg

(Cảm ơn bài thơ của Bác BMT, NLK xin được đồng cảm đôi dòng)


TA SẼ VỀ...

Ai tha hương chẳng một lần mong ước.
Trở về quê sau năm tháng phiêu bồng.
Bởi "Con Tạo..." xoay vần ai biết được ?
"Bắt phong trần..." nên đành phải long đong...

Đêm băng giá đốt hồn mình thành lửa.
Dệt tình quê bằng những sơị tơ lòng.
Cứ thầm hẹn lần này rồi lần nưã...
Sẽ quay về mà lời hưá bằng không ?

Rồi một ngày sẽ không hề hẹn trước.
Xuân mang theo nắng ấm với hoa hồng.
Ta quỳ xuống hôn lên lòng đất Mẹ.
Ta đã về! trong khao khát chờ mong...


12.12.2012
Ngọc Ly Kim


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

phanthuymai

BÀI THƠ TA VỀ--Ai có biết tác giả không???
Ta Về


Ta về một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ
Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay

Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu
Mười năm mặt sạm soi khe nước
Ta hóa thân thành vượn cổ sơ

Ta về qua những truông cùng phá
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay

Chỉ có thế. Trời câm đất nín
Đời im lìm đóng váng xanh xao
Mười năm, thế giới già trông thấy
Đất bạc màu đi, đất bạc màu

Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
Ai đứng trông vời mây nước đó
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ

Một đời được mấy điều mong ước
Núi lở sông bồi đã mấy khi
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
Mười năm, cổ lục đã ai ghi

Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cảm ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi

Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
Làng ta ngựa đá đã qua sông
Người đi như cá theo con nước
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng

Ta về như lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chút rượu hồng đây xin rưới xuống
Giải oan cho cuộc biển dâu này

Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
Người thức mong buồn tận cõi xa

Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt
Tội tình chi lắm nữa người ơi

Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
Mười năm người tỏ mặt nhau đây
Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi
Đành uống lưng thôi bát nước mời

Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
Ai gọi ai đi ngoài cõi vắng
Dừng chân nghe quặn thắt tâm can

Lời thề buổi ấy còn mang nặng
Nên mắc tình đời cởi chẳng ra
Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ
Mười năm ta vẫn cứ là ta

Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cõi hoang đường trắng lãng quên
Nhà cũ mừng còn nguyên mái, vách
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền

Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ
Nhà thương-khó quá sống thờ ơ
Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ
Khách cũ không còn, khách mới thưa

Ta về khai giải bùa thiêng yểm
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi
Hãy kể lại mười năm chuyện cũ
Một lần kể lại để rồi thôi

Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn
Thăm hỏi từng cây, những nỗi nhà
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
Mười năm, cây có nhớ người xa?

Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu
Mười năm, con đã già trông thấy
Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu

Con gẫm lại đời con thất bát
Hứa trăm điều một chẳng làm nên
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên

Ta về như tiếng kêu đồng vọng
Rau mác lên bờ đã trổ bông
Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông

Ta gọi thời gian sau cánh cửa
Nỗi mừng giàn giụa mắt ai sâu
Ta nghe như máu ân tình chảy
Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau

Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em
Đau khổ riêng gì nơi gió cát
Thềm nhà bụi chuối thức thâu đêm

Cây bưởi xưa còn nhớ, trắng hoa
Đêm chưa khuya quá hỡi trăng tà
Tình xưa như tuổi già không ngủ
Thức trọn, khua từng nỗi xót xa

Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi tìm một tối vui
Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng
Trọn đời nỗi nhớ sáng khôn nguôi

Bé ơi, này những vui buồn cũ
Hãy sống, đương đầu với lãng quên
Con dế vẫn là con dế ấy
Hát rong bờ cỏ giọng thân quen

Ta về như nước Tào Khê chảy
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
Thân thích những ai giờ đã khuất
Cõi đời nghe trống trải hơn xưa

Người chết đưa ta cùng xuống mộ
Đâu còn ai nữa đứng bờ ao
Khóc người ta khóc ta rơi rụng
Tuổi hạc ôi ngày một một hao

Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian kiếm chính mình
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh

Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa
Đọc lại bài thơ thủa thiếu thời
Ai đó trong hồn ta thổn thức
Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi

Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thủa trần gian bay lướt qua
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn
Đành không trải hết được lòng ta
Tôi nào đâu với đam mê
Với bao la,trước bến bờ viễn vông
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Bùi-Minh-Trí

                                Kính thưa các thi huynh thi hữu
Cách đây đúng 60 năm (ngày 12/12/1952) đã diễn một sự kiện lớn là các chiến sĩ cách mạng tổ chức vượt côn Đảo. Đó là một cuộc vượt ngục lớn nhất trong lịch sử hơn 100 năm của nhà tù Côn Đảo, do đảo ủy Đảng CS Việt Nam lãnh đạo. Sáng nay tại phòng họp lớn Trung tâm Hội nghị Quốc tế, số 11 Lê Hồng Phong, Ba Đình Hà Nội, Ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội và Ban Liên lạc tù chính trị Côn Đảo tổ chức Hội thảo khoa học cho sự kiện này. Bùi Minh Trí có một bài viết ngắn được đưa vào kỷ yếu của Hội thảo và một bài thơ được đăng trên báo NGƯỜI HÀ NỘI số ra hôm nay.  

  http://viettravelmedia.com/images/2012/09/bien-con-dao_viet-travel-media.jpg  
                   NHỚ NGÀY VƯỢT CÔN ĐẢO
Kính tặng bác Đoàn Duy Thành và các bác
                  đã tham gia cuộc vượt Côn Đảo ngày 12/12/1952


Côn Đảo nét duyên thiên đường gỉó cát
Xưa bãi hoang sơ, làn nước trong xanh
Bọn giặc xâm lăng ngập đầu tội ác
Địa ngục trần gian trên đảo yên lành  

Xích sắt, dùi cui, chuồng cọp máu hoen
Xếp đá Cầu Tàu làm mồi cá mập
Nghĩa trang trải dài cát đồi bỏng rát
“Đồng chí ơi, nợ máu chúng phải đền!".

Muốn trả thù phải vượt đảo thoát xiềng
Dù hy sinh quyết về đời hoạt động
Anh em tù chia thành hai mũi nhọn
Với tay không bắt sống giặc, tài tình
http://img211.imageshack.us/img211/8316/picture11t.jpg          
Nhưng tiếc thay ngọn gió chướng cản ngăn
Việc không thành vẫn sử xanh ghi dấu
Các báo Paris đưa tin vượt đảo,
Góp phần mình chia lửa với tiền phương

Sáu mươi năm, ai còn tóc pha sương
Vẫn đau đáu nhớ một thời oanh liệt
Mong gặp nhau tưởng nhớ người đã khuất
Đổi máu xương lấy cuộc sống hôm nay

Tay trong tay cố nén khóc mắt cay
Thắp nén nhang viếng người nằm dưới cỏ
Và nhớ về một thời xưa máu đổ
Ta cùng nhau ôn quá khứ hào hùng.

         Hà Nội 12/12/2012
           BÙI MINH TRÍ

Tinh hoa kiến thức ở đời
Ta xâu chuỗi lại trao người bước sau
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Bùi-Minh-Trí

Ngọc Ly Kim đã viết:




TỰ ĐỐT LỬA HÁT TÌNH CA

(Thân quý tặng Ngọc Ly Kim, Nhã Yên…
Và những ai đang tha hương)


Vẳng nghe lời hát vui vui
Lòng ta bớt chút bùi ngùi vấn vương
Nghĩ mình phận bạc mà thương
Cánh bay quá sớm, tha hương một mình

Giá cùng ai cuộc hành trình
Thì đâu đến độ rung rình cõi hồn
Nào ai đắm đuối nụ hôn
Cớ sao sóng gió dập dồn thân ta

Chim bay về phía biển xa
Chẳng còn trầm bổng khúc ca gọi đàn
Đi theo lý tưởng trần gian
Nỗi mình mình chịu, sầu chan cõi ngoài

Để lòng được chút nguôi ngoai
Tự mình đốt lửa, hát bài tình ca
Nghe than lách tách canh khuya
Tưởng như bè bạn đang chia nỗi niềm…


12.12.2012
Bùi Minh Trí



http://1.bp.blogspot.com/_WkTGR8w8gWI/TJcPW2TctJI/AAAAAAAAAtk/bAXuOt_n5_A/s400/tinh+que.jpg

(Cảm ơn bài thơ của Bác BMT, NLK xin được đồng cảm đôi dòng)


TA SẼ VỀ...

Ai tha hương chẳng một lần mong ước.
Trở về quê sau năm tháng phiêu bồng.
Bởi "Con Tạo..." xoay vần ai biết được ?
"Bắt phong trần..." nên đành phải long đong...

Đêm băng giá đốt hồn mình thành lửa.
Dệt tình quê bằng những sơị tơ lòng.
Cứ thầm hẹn lần này rồi lần nưã...
Sẽ quay về mà lời hưá bằng không ?

Rồi một ngày sẽ không hề hẹn trước.
Xuân mang theo nắng ấm với hoa hồng.
Ta quỳ xuống hôn lên lòng đất Mẹ.
Ta đã về! trong khao khát chờ mong...


12.12.2012
Ngọc Ly Kim


Bài thơ của Ngọc Ly Kim hay quá, Bùi Minh Trí mượn vần để họa lại như sau:

HẾT NỢ TANG BỒNG

Tuôn chảy hồn ai suối ước mong
Hồi hương trả hết nợ tang bồng
Mênh mang nỗi nhớ thuyền khôn chở
Sâu lắng niềm thương đấu khó đong
Nhớ bạn văn chương trao sóng bút
Mong người tri kỷ kết tơ lòng
Câu thơ bay bổng mang hồn nước
Cốt cách hào hoa tỏa ánh hồng.

BMT

Tinh hoa kiến thức ở đời
Ta xâu chuỗi lại trao người bước sau
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Ly Kim

Ngọc Ly Kim đã viết:




TỰ ĐỐT LỬA HÁT TÌNH CA

(Thân quý tặng Ngọc Ly Kim, Nhã Yên…
Và những ai đang tha hương)


Vẳng nghe lời hát vui vui
Lòng ta bớt chút bùi ngùi vấn vương
Nghĩ mình phận bạc mà thương
Cánh bay quá sớm, tha hương một mình

Giá cùng ai cuộc hành trình
Thì đâu đến độ rung rình cõi hồn
Nào ai đắm đuối nụ hôn
Cớ sao sóng gió dập dồn thân ta

Chim bay về phía biển xa
Chẳng còn trầm bổng khúc ca gọi đàn
Đi theo lý tưởng trần gian
Nỗi mình mình chịu, sầu chan cõi ngoài

Để lòng được chút nguôi ngoai
Tự mình đốt lửa, hát bài tình ca
Nghe than lách tách canh khuya
Tưởng như bè bạn đang chia nỗi niềm…


12.12.2012
Bùi Minh Trí



http://1.bp.blogspot.com/_WkTGR8w8gWI/TJcPW2TctJI/AAAAAAAAAtk/bAXuOt_n5_A/s400/tinh+que.jpg

(Cảm ơn bài thơ của Bác BMT, NLK xin được đồng cảm đôi dòng)


TA SẼ VỀ...

Ai tha hương chẳng một lần mong ước.
Trở về quê sau năm tháng phiêu bồng.
Bởi "Con Tạo..." xoay vần ai biết được ?
"Bắt phong trần..." nên đành phải long đong...

Đêm băng giá đốt hồn mình thành lửa.
Dệt tình quê bằng những sơị tơ lòng.
Cứ thầm hẹn lần này rồi lần nưã...
Sẽ quay về mà lời hưá bằng không ?

Rồi một ngày sẽ không hề hẹn trước.
Xuân mang theo nắng ấm với hoa hồng.
Ta quỳ xuống hôn lên lòng đất Mẹ.
Ta đã về! trong khao khát chờ mong...


12.12.2012
Ngọc Ly Kim



Bài thơ của Ngọc Ly Kim hay quá, Bùi Minh Trí mượn vần để họa lại như sau:  


HẾT NỢ TANG BỒNG

Tuôn chảy hồn ai suối ước mong
Hồi hương trả hết nợ tang bồng
Mênh mang nỗi nhớ thuyền khôn chở
Sâu lắng niềm thương đấu khó đong
Nhớ bạn văn chương trao sóng bút
Mong người tri kỷ kết tơ lòng
Câu thơ bay bổng mang hồn nước
Cốt cách hào hoa tỏa ánh hồng.


12.12.2012
BMT



http://4.bp.blogspot.com/-qBnWq2HLIGc/TVS8S4SW_UI/AAAAAAAAADk/CIZpL4a6zZg/s320/nature-bird-flying-sky-blue.jpeg


( Cảm ơn bài thơ Đường rất hay của Bác BMT, NLK xin phép họa ngược chiều từ dưới lên,
bên phải qua, lấy các từ cuối câu...thành một bài Lục bát...)



MONG...

Hồng trần một bóng lẻ loi.
Nước non cách trở, ai ngồi đắn đo.
Lòng riêng rối tưạ tơ vò.
Bút rung, mực nhạt câu thơ trái vần...
Đong đầy giọt nhớ bâng khuâng...
Chở bao nhiêu nỗi phong trần nưã đây?
Bồng bềnh lúc tỉnh lúc say.
Mong sao cho hết kiếp này...Tha hương !


12.12.12
NLK


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thayhuynh50



@ to anh BuiMinhTri & NgoclyKim

Thấy hai anh tâm đắc về cảnh ngộ,
say họa những vần thơ đậm tình người,
nên mạn phép đánh thức hai anh một chút nhé ...

       tỉnh

Năm mới đến rồi ai có hay
Lộc non đang nhú xanh mỗi ngày
Miền ấy xa xôi mùa còn lạnh
Nơi này giọt ấm đã bay bay …

Đừng đếm thời gian với tháng ngày
Cho hồn phiêu lãng vần thơ bay
Chân trời góc biển dù xa ngái
Cạn chén tất niên tỉnh đừng say …
                

                T.H.H.


Sự thật phũ phàng
Là thang thuốc bổ !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoang hoai nam

GOM NHĂT NHƯNG MẢNH ĐỜI

Có những lúc trên đường đời ta bỗng găp.
Những mảnh đời bất hạnh éo le.
Một già một trẻ nón mê
Một câm một điếc đi về cùng nhau.
Cuộc đời cơ cực bể dâu
Màn trời chiếu đất ruột đâu tứ bề.
Cơm ăn qua bữa cà dưa
Áo mặc đồ thừa thiên hạ bỏ đi.
Con dắt cha góc phố khóc thuê
Sáng đi hành khất tối về nơi đâu.
Gầm cầu góc chợ làm lêu
Thân gầy để gió giỡn chêu tủi hơn.
Hỏi người có biết thiệt hơn
Hỏi dời còn những người hơn thua gì.
Mai ngày cũng đất đem đi
Hỏi ai than khóc sầu bi cuộc đơi.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đồ Nghệ

phanthuymai đã viết:
BÀI THƠ TA VỀ--Ai có biết tác giả không???
Ta Về


Ta về một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ
Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay
Đây là bài thơ của tác giả Tạ Thuỳ Yên viết sau khi ra tù.
Xin trích một đoạn để bác phanthuymai xem nếu chưa có thời gian vào tra cứu trên google.Xin phép bác Bùi Minh Trí cho được đăng ở đây để trả lời câu hỏi của bác phanthuymai.
(Bác kích vào đường link này để đọc: http://www.vinhhao.info/D...ctho/t/tothuyyen.htm)

"Thơ ông đầy triết lý. Không hiểu triết thì khó lòng cảm nhận được thơ ông. Giọng thơ mạnh mẽ mà đầy ẩn dụ, dẫn người đọc vào một thế giới thâm u, bí hiểm. Ðọc thơ ông phải nhạy bén bắt ngay được cái tứ, cái thâm nghĩa đàng sau những bóng hình, nếu không bắt được thì phải đọc đi đọc lại, mà đọc đi đọc lại thì e không thể trực tiếp bắt được cái thần nguyên thủy của thơ.

Nhưng đến bài sau này--có lẽ sáng tác sau khi ra tù--thì lời thơ, giọng thơ, bỗng trong sáng, quang đãng hơn, và cao đẹp một cách hùng tráng lạ thường. Một người bạn chép tặng tôi, chỉ ghi là của Tô Thùy Yên chứ không biết xuất xứ từ đâu. Chẳng rõ qua sự sao chép của một cá nhân như vậy có sai sót chỗ nào không. Ðây, bài thơ hiếm hoi của một Tô Thùy Yên ngày trở về:


Ta về

Ta về một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ
Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay

Vĩnh biệt ta mười năm chết dấp
Chốn rừng thiêng ỉm tiếng nghìn thu
Mười năm mặt sạm soi khe nước
Ta hóa thân thành vượn cổ sơ

Ta về qua những truông cùng phá
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay

Chỉ có thế trời câm đất nín
Ðời im lìm đóng ván xanh xao
Mười năm thế giới già trông thấy
Ðất bạc màu đi đất bạc màu

Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
Ai đứng trông vời mây nước đó
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ

Một đời được mấy điều mong ước
Núi lở sông bồi đã mấy ghi
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
Mười năm cổ lục đã ai ghi?

Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cảm ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi.

Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
Làng ta ngựa đá đã qua sông
Người đi như cá theo con nước
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng

Ta về như lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chút rượu hồng đây xin rưới uống
Giải oan cho cuộc biển dâu này

Ta khóc trả ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
Người thức mong buồn tận cõi xa

Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển đời
Bé bỏng thì cũng sinh, dị, diệt
Tội tình chi lắm nữa người ơi

Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
Mười năm người tỏ mặt nhau đây
Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi
Ðành uống lưng thôi bát nước mời

Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
Ai gọi ai đi ngoài cõi vắng
Dừng chân nghe quặn thắt tâm can.

Lời thề buổi ấy còn mang nặng
Nên mắc tình đời cởi chẳng ra
Ta nhớ người xa ngoài cõi nhớ
Mười năm ta vẫn cứ là ta

Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cõi hoang đường trắng lãng quên
Nhà cũ mừng còn nguyên mái, vách
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền

Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ
Nhà thương-khó quá sống thờ ơ
Giậu nghiêng, cổng đổ, thềm um cỏ
Khách cũ không còn khách mới thưa

Ta về khai giải bùa thiêng yểm
Thức dậy đi nào gỗ đá ơi
Hãy kể lại mười năm chuyện cũ
Một lần kể lại để rồi thôi

Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn
Thăm hỏi từng cây những nỗi nhà
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
Mười năm, cây có nhớ người xa?

Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuôc bể dâu
Mười năm, con đã già trông thấy
Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu

Con gẫm lại đời con thất bát
Hứa trăm điều một chẳng làm nên
Ðời qua lớp lớp tàn hư huyễn
Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên

Ta về như tiếng kêu đồng vọng
Rau mác lên bờ đã trổ bông
Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng
Chờ anh như biển đã chờ sông

Ta gọi thời gian sau cánh cửa
Nỗi mừng giàn giụa mắt ai sâu
Ta về như máu ân tình chảy
Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau

Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em
Ðau khổ riêng gì nơi gió cát
Thềm nhà bụi chuối khóc thâu đêm

Cây bưởi xưa còn nhớ trắng hoa
Ðêm chưa khuya quá hỡi trăng tà
Tình xưa như tuổi già không ngủ
Thức trọn, khuya từng nỗi xót xa

Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi tìm một tối vui
Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng
Trọn đời nỗi nhớ sáng khôn nguôi

Bé ơi, này những vui buồn cũ
Hãy sống đương đầu với lãng quên
Con dế vẫn là con dế ấy
Hát rong bờ cỏ giọng thân quen

Ta về như nước Tào khê chảy
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
Thân thích những ai giờ đã khuất
Cõi đời nghe trống trải hơn xưa

Người chết đưa ta cùng xuống mộ
Ðâu còn ai nữa đứng bờ ao
Khóc người, ta khóc ta rơi rụng
Tuổi hạc ôi ngày một một hao

Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian kiếm chính mình
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh

Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa
Ðọc lại bài thơ thuở thiếu thời
Ai đó trong hồn ta thổn thức
Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi

Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thuở trần gian bay lướt qua
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn
Ðành không trải hết được lòng ta.

Dàn trải lòng mình qua một bài thơ dài như thế mà vẫn cứ tiếc, cứ đau là đã không còn đủ thời gian để nói hết. Thực ra, ở đời có những người nói thật nhiều mà xem lại thì cũng chẳng nói được bao nhiêu. Ðâu bằng ông, từng câu thơ, từng đoạn thơ ngắn, đã sờ đến nỗi buồn đau vô lượng:

Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
Ai gọi ai đi ngoài cõi vắng
Dừng chân nghe quặn thắt tâm can.
...
Ðau khổ riêng gì nơi gió cát
Thềm nhà bụi chuối khóc thâu đêm

Và bốn câu thơ sau này, đã chạm đến cái vô hạn của từ tâm, cái mà con người và thế giới nhỏ nhoi hiện nay đã quên mất:

Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cảm ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi.

Lòng thương đã sánh với mênh mông của đất trời. Từ cái hữu hạn nhỏ bé của mỗi cá thể, không chỉ là cá thể con người, mà ngay cả cá thể một cánh hoa, thi nhân cũng đã cảm nhận được mối liên hệ bất phân giữa "ta" và "thế giới". Nỗi đau và niềm vui của con người được xác định qua liên hệ hỗ tương này. Khi từ tâm của mình mở ra vô hạn thì đồng lúc mình cũng cảm nhận được từ tâm vô lượng của tất cả "kẻ khác"; nhờ vậy mới thấy được rằng hoa đã nở vì mình (mà lâu nay do lòng vị kỷ, mình đã không hề biết).

Như vậy chẳng phải là quá đủ rồi sao! Dẫu tuổi đời có tăng gấp đôi, người ta cũng chỉ nói được đến thế là cùng.

Ðọc bài thơ này xong, tôi muốn nhắn nhủ đến Tô Thùy Yên rằng, ông đã trải hết được lòng ông rồi."
Mong bác hài lòng.
ĐN
...
Все пройдет и печаль и радость
Все пройдет так устроен свет
Все пройдет только верить надо
Что любовь не проходит нет ..
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Bùi-Minh-Trí

Bùi Minh Trí xin góp mấy vần thơ với các thi huynh thi hữu như sau:

https://lh5.googleusercontent.com/-Rjmh2YxpfB0/UMmkdqExrMI/AAAAAAAAAD4/nZuTiUGYnO4/s512/giot%2520nuoc%25201%2520copy.jpg

Tinh hoa kiến thức ở đời
Ta xâu chuỗi lại trao người bước sau
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 96 trang (958 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [19] [20] [21] [22] [23] [24] [25] ... ›Trang sau »Trang cuối