Trở về Con tàu chở mùa xuân đi đâu Trong đêm lặng lẽ Không có khăn xanh,những khuôn mặt tiễn nhau qua cửa sổ Chỉ có tiếng rúc của đoàn tàu,làm giật mình dãy phố Trên toa chật những nụ chồi vẫn âm thầm trỗi nở Mùa xuân đang về, mùa xuân đang đi Mấy mươi năm sau Có bao nhiêu người quay về xuân nhỉ? Không có bài đồng ca vang lên rộn rã Ga hạ về đón những cơn mưa. Con đường bây giờ phẳng quá Làm mình bước hẫng mấy lần Lẫn trong dòng người tấp nập Có gì níu kéo sau lưng Phải chăng mùa xuân ở lại? Âm thầm bên những cánh rừng Phải chăng bạn mình nằm lại? Lời yêu còn đó phân vân... Hà Nội ngày 20-tháng 7-2015
@Ba Nguyễn: Bạn tạo chủ đề không đúng diễn đàn nên NT đã chuyển chủ đề thơ của bạn sang diễn đàn Thơ thành viên-Thơ mới. Bạn hãy post tiếp thơ của bạn sáng tác vào đây nhé. Thêm một điều nữa: tên của chủ đề thơ đã bị trùng với chủ đề thơ của thành viên khác, bạn hãy chọn tên mới cho chủ đề thơ. Bạn có thể ghi tên chủ đề mới của bạn ngay tại đây hoặc nhắn qua thông điệp, NT sẽ sửa lại giúp bạn. NT
Đừng Thôi đừng đánh sóng vào bờ Lở bồi ngày ấy bây giờ vẫn đau Thôi đừng sắc lẹm dao cau Một đời san lấp mà đâu có đầy Thôi đừng gói gió cuộn mây Mang điều không tưởng lót dày bước đi Thôi đừng thêm một điều gì Cam tâm anh hoá Trương Chi suốt đời!
Ba Nguyễn đã viết: Đừng Thôi đừng đánh sóng vào bờ Lở bồi ngày ấy bây giờ vẫn đau Thôi đừng sắc lẹm dao cau Một đời san lấp mà đâu có đầy Thôi đừng gói gió cuộn mây Mang điều không tưởng lót dày bước đi Thôi đừng thêm một điều gì Cam tâm anh hoá Trương Chi suốt đời!
......Bỏ lỡ Đã bao lần đứng trước trái cây chín rục Rạo rực mùi thơm xâm lấn cả lá cành Đã bao lần đứng trước đám cỏ xanh Xanh biêng biếc như mùa xuân mở cửa Người hỡi người đừng do dự nữa Một mùa xanh muôn thuở chẳng đợi chờ Đã bao lần ta đứng trước một câu thơ Ai mang đến để dâng người mãi mãi Con chim én một đi không trở lại Và bài thơ ương mãi tới bây giờ... Có một lần chiếc lá rụng vu vơ Đặt xuống bàn tay còn nguyên trinh trắng Ta ngẩn ngơ ngắm nhìn rồi im lặng Mây theo gió và ta hụt hẫng.
,,,Ngày ấy Ngõ dài giá chẳng có em Gió hun hút thổi qua đêm tối ngày Lá rơi lá rụng ai hay Hoa khoe sắc có giăng dày hương thơm? Giá như nơi ấy không em Hững hờ cánh gió qua thềm rồi đi Giá như em chẳng nói gì Và con mắt đẹp quay đi đã đành Giá như em cứ đành hanh Cái nón cứ đội cái vành đừng chao? Xót gì con bướm bờ ao Mà đem cành trúc để rào bèo trôi Bây giờ em đã có nơi Bao nhiêu cái giá để tôi lặn mò Giá như ngày ấy.... Hà nội ngày 20 tháng 8 năm 2005
Ngày ấy Ngõ dài giá chẳng có em Gió hun hút thổi qua đêm,tới ngày Lá rơi lá rụng ai hay Hoa khoe sắc có giăng đầy hương thơm? Giá như nơi ấy không em Hững hờ cánh gió qua thềm rồi đi Giá như em chẳng nói gì Và con mắt đẹp quay đi đã đành Giá như em cứ đành hanh Cái nón cứ đội cái vành đừng chao Xót gì con bướm bờ ao Mà đem cành trúc để rào bèo trôi... Bây giờ em đã có nơi Bao nhiêu cái giá để tôi lặn mò Giá như ngày ấy ..... Hà Nội ngày 20 tháng 8 năm 2005
Trăng Ta biết ngày xưa trăng là kẻ thứ ba thức cùng ta. Nghe lỏm chuyện hẹn hò,nghe cả chuyện viển vông vô đề vô hậu. Cùng nhau cười tan chảy bóng đêm Trăng không nói nhưng bước vào đôi mắt. Đốt hồn ta khi nhìn vào em... Bây giờ người xưa không gặp Hỏi từng ấy năm trời trăng ở đâu Trăng lên rừng? Trăng lặn biển? Trăng qua đêm theo nốt nhạc u sầu Có phải giọt nước mắt người ấy nhớ thu,trục cả ánh trăng xưa ra vỡ nát. Ta bàng hoàng đau đớn. Giọt nước mắt lặn vào Vầng trăng thành lửa đốt-không tan, không chảy Thế mới biết lòng ta yêu em ra sao. HN tháng năm 2005