Trang trong tổng số 25 trang (247 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [22] [23] [24] [25]

Ảnh đại diện

THơ Kiều Anh Hương


http://i582.photobucket.com/albums/ss264/kiemkd_ptn_petrolimex/Bia%20sach%202010/DSC02614450x600.jpg


Để kỷ niệm và tri ân về thành phố cảng Hải Phòng anh hùng và những người bạn lính đã anh dũng hy sinh trên những con tàu "không số" ngày nào cũng như những người chiến sĩ Hải quân đang ngày đêm gìn giữ biển đảo quê hương; Tháng 10.2011, Kiều Anh Hương đã hoàn thành tâm nguyện: xuất bản cuốn thơ mới viết về họ với tựa đề: "Sóng Đỏ và Trăng vuông".
Tác giả muốn gửi đến bạn bè gần xa tâm sự của riêng mình khi viết tập thơ này:

HẢI PHÒNG VÀ TÔI…
Tự bạch

Quả thật, trong đời luôn có những mối lương duyên kỳ ngộ. Đối với tôi, Hải Phòng là mối “lương duyên” như vậy. Tuy không sinh ra ở Hải Phòng, nhưng Hải Phòng chính là mảnh đất đầu đời đã đón nhận tôi khi lần đầu tiên được đặt chân lên đất mẹ Việt Nam… Và cũng chính Hải Phòng, vào những năm cuối đời công chức lại đón nhận tôi trở lại sống và làm việc cùng thành phố cảng anh hùng !
       Năm 1960, tôi đã cùng với bao người con xa xứ khác được hồi hương về nước qua bến cảng Hải Phòng. Cảm giác đầu đời khi chạm mặt với Tổ Quốc quê hương là vô cùng thiêng liêng và hạnh phúc. Nó đã trở thành một trong những kỷ niệm sâu sắc nhất trong đời tôi…
      Nhìn Tổ Quốc từ biển, ngắm nhìn quê hương từ trên boong tàu.., kỷ niệm ngày ấy gần như vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí của tôi. Sau cả tháng trời trên lênh đênh trên đại dương mênh mông, khát chờ đất liền với cảm giác hết sức cô đơn… Vì vậy khi nhìn thấy những cánh chim hải âu chao lượn qua boong tàu, mọi người như vỡ òa reo lên:
        - Hải âu, Hải âu kia! Chắc đất liền không còn xa nữa!
Rồi bất chợt đất liền hiện ra với cơ man nào là màu đỏ. Ngói đỏ; Hoa phượng đỏ... Và rợp trời Cờ đỏ sao vàng…
        - Hải Phòng, Hải Phòng kia!
        - Việt Nam, Việt Nam, Tổ quốc của mình kia !

Người tôi như nao lên… Tôi bỗng thấy rất nhiều người khóc, mẹ tôi cũng khóc. Không hiểu vì sao nữa, tôi cũng khóc…”
Đâu ngờ, 30 năm sau hồi hương, với bao thăng trầm trên dải đất Việt, khi thì đèn sách học hành, khi thì  binh lửa chiến trận, khi thì vôi vữa dựng xây…  cuối cùng, vào những năm chót cùng của cuộc đời “công chức” tôi lại được phân công về công tác ở Hải Phòng, góp sức dựng xây mảnh đất này...
Rõ ràng, Hải Phòng như mối “lương duyên” trời định và tôi như “lá rụng về cội” và đã yêu Hải Phòng bằng tất cả trái tim của chính mình !

      Với ý nghĩa như vậy, tập thơ này tôi đã viết với tình cảm đích thực của một người con Hải Phòng  –  mảnh đất văn hiến, đầy tự hào đã sinh ra biết bao nhân kiệt như nữ tướng Lê Chân, Trạng nguyên Lê Ích Mộc, Trần Tất Văn, Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm, Mạc Đăng Dung, Bạch Thái Bưởi, Nguyễn Sơn Hà, Giáo sư – tiến sĩ vật lý, nhà thiên văn học Nguyễn Quang Riệu, các danh họa Mai Trung Thứ, Trần Văn Cẩn, Giáo sư – tiến sĩ Đặng Lương Mô – nhà khoa học với 300 công trình, các nhạc sĩ lớn và lừng danh như Văn Cao, Đoàn Chuẩn…
“Về đi em, đất cảng quê mình
Như mê trận mỗi khi vào hạ !
Sóng vẫn đỏ, biển Đồ Sơn luôn thức
Đợi người về sau bao tháng năm xa…!”
                                             (Vào hạ)

        Tập thơ này tôi cũng viết trong tâm thế của một người lính để tri ân đối với bao đồng đội của tôi đã vĩnh viễn ra đi từ những con tàu“không số” trong những năm đánh Mỹ ác liệt. Họ đã cưỡi lên những con sóng đỏ không chỉ bởi phù sa của một vùng châu thổ từ dòng sông mẹ Hồng Hà vĩ đại mà bởi chính dòng máu đỏ anh hùng của lớp lớp cha ông đi trước đã đổ xuống để gìn giữ sự toàn vẹn của non sông đất Việt:
“Đồng đội anh ngày ấy
Ai mất, ai còn ?
Thoáng chốc đã bốn chục năm trôi qua trước mặt     
Dẫu vẫn biết phải tạm quên chuyện xương tan, máu đổ
Nhưng lịch sử bi hùng...
Làm sao quên được em ơi”!
                                           (Thư cho em)

Và khi mà:
“Ở ngoài kia, biển vẫn mãi ngát xanh
Mang dáng hình người thủy thủ
Ở trong này, những con sóng đỏ
Neo dưới mi cong, vẫn ướt mắt đợi chờ” !
                                                     (Sóng đỏ)

Hơn thế, khi mà:
“Từ Đồ Sơn hướng về phía chân trời
Là bóng hình những người lính
Những người lính không mặc áo lính
Đã hóa tượng đài hải quân nhân dân Việt Nam” !
                                                    (Mùa biển động)

    Tập thơ này tôi cũng viết trong tâm thế của một doanh nhân. Trái tim doanh nhân nhưng chưa bao giờ thôi đập bằng trái tim của người lính. Dẫu ngày ngày phải đối đầu với cơm áo gạo tiền để lo cho bao người lao động, khi mà doanh nghiệp tôi được giao phó đang ở vào thời kỳ cực kỳ khó khăn, nợ nần chồng chất… Vậy nên, nếu lại phải tất bật vì công việc trong mỗi ngày bình thường thì có lẽ cũng là điều không lạ:
“Lại tất tưởi một ngày
Tôi sống !
Đồng tiền,
Sao gọi là đồng bạc
Tôi cũng đang kiếm tiền
Nhưng quyết không bạc !
Những người bạn lính của tôi ơi
Hãy an lòng” !
                                  (Một ngày)

Song, đa phần những người làm thơ thường có trái tim mềm yếu và rất dễ si tình… Vậy nên trong thơ vẫn phải có tình, cho dù đôi khi tự mình ngẫm thấy:
“Thơ tình viết mãi rồi cũng nhạt như nước ốc
Chỉ có những câu thơ gai góc
Một thời vẫn cứa vào tim”
                                        (Một ngày)

Và lẽ dĩ nhiên rồi, khi đã có tình thì tất cả đều hóa nên lãng mạn. Tình yêu luôn là nhựa sống cho đời và trước tình yêu mọi cái đều có thể xẩy ra. Trăng tròn đấy mà cũng có thể là vuông đấy… Điều này, chỉ những người đang yêu mới hiểu hết được về cái sự “vuông tròn” của trái tim :
“Rõ là trăng có hình vuông
Rõ là mơ có trăm đường mộng mơ
Rõ là thơ viết thẩn thơ
Rõ là ta đã ngẩn ngơ vì người…”
                                                 (Trăng vuông)

Đến đây thì chắc hẳn bạn đã biết vì sao tập thơ lại có tựa đề là “Sóng đỏ và Trăng vuông”. Nhưng cuộc đời vốn phức tạp và đâu chỉ có “hoa thơm và trái ngọt”, trong cơ chế thị trường, giống như mọi địa phương, Hải Phòng cũng đang phải đối mặt với những “mảng sáng/tối” của xã hội, nên đâu đó trong tập thơ này, bạn đọc không chỉ thấy một Đồ Sơn “sóng đỏ”, mà cũng có một Đồ Sơn khác đang khắc khoải, đau đáu với những thân phận của bao kiếp đời dạt trôi…
“phía ấy
cám dỗ vẫn chào mời, chèo kéo
nụ cười thả lưới
nhã nhặn dâng cho
không mặc cả, người đến rồi đi
chỉ mình em ở lại
đồ rằng sơn son thếp bạc…
cũng chẳng để làm chi”… !
                                      (Ở Đồ Sơn)

Hay đâu đó, trong những đêm công viên, vườn hoa thành phố, ta bỗng gặp những kẻ ăn mày, ăn xin…
“Đêm.
Công viên thành phố
nơi sáng nhất cũng là nơi tối nhất
những khuôn mặt con gái có thể nở nụ cười bất chợt
ỡm ờ, chào mời, vai diễn mới…
màu son phấn sau ánh đèn hắt về phía tôi
những vết đen cuộc đời khất thực…”
                                             (Ăn mày đêm)

Tuy vậy, những cái đẹp, cái đang vươn mình hướng tới “bình minh” của Hải Phòng thì vẫn là nét chủ đạo trong tập thơ này mà tác giả muốn người đọc cảm nhận và tự hào về một thành phố cảng anh hùng:
“Ngã năm, ngã sáu bây giờ thật đông vui
Những cao ốc "binh đinh" vươn tầm cao đổi mới
Những đoàn xe công-ten-nơ nối đuối nhau như lực sĩ
Những đại lộ hướng về phía Biển
Đồ Sơn phổng phao như trong mơ...”
(Hải Phòng ngày ấy và bây giờ)

Nhưng có lẽ cũng đã có một câu hỏi lớn cho chính người Hải Phòng:
“Bao người đến, rồi đi...
Bao người ở lại
Nhưng điều lớn lao đâu phải thế
Hải Phòng - những gì sẽ còn mãi
Trong tim mỗi người”?
(Hải Phòng)

Hải Phòng cần năng động và phát triển hơn nữa mới thực sự xứng tầm của một thành phố cảng anh hùng, xứng tầm là cửa ngõ lớn của Thủ Đô và cả nước. Tôi và bạn, chúng ta luôn ao ước thế..!
“Trong bão tố, Hải Phòng dám mở đường ra biển
Trong đạn bom, Hải Phòng luôn biết ngẩng cao đầu
Trong khó khăn, Hải Phòng không bao giờ lùi bước
Trong hòa bình, dựng xây, có lẽ nào…
Hải Phòng lại “dấu mình”như thế mãi…
Hải Phòng ơi?!”
(Hải Phòng, điều muốn nói)

Đó cũng chính là điều cuối cùng tác giả thật lòng muốn nói đối với Hải Phòng khi khép lại tập thơ này!

Dĩ nhiên “ý tại, ngôn ngoại”, thơ - văn luôn là thế; hay dở là ở người đọc. Bằng tình yêu Hải Phòng, tác giả chỉ muốn bày tỏ những suy nghĩ của mình về một thành phố “lương duyên” thông qua những vần thơ mộc mạc như vậy.

Rất mong nhận được sự chia sẻ từ phía bạn đọc!

   Xin trân trọng cảm ơn !

Kiều Anh Hương


Tái bút: Khi tập thơ này chuẩn bị gửi đi in thì bất chợt tình hình biển Đông lại nóng lên. Bóng dáng của bè lũ ngoại xâm lại bất đầu lộ diện. Ở ngoài khơi xa kia, nơi vạn đảo mang trái tim người lính… máu cũng đang sôi lên trong từng huyết quản. Hai tiếng “Tổ Quốc” hùng thiêng lại vang vọng và hình ảnh về những con tàu “không số”, về người lính hải quân nhân dân ngày nào lại như ngời lên kiêu hãnh và tôi không thể không viết tiếp về họ…
Ôi Việt Nam - Tổ quốc ngàn đời
Lời Tiên đế vẫn vọng vang sông núi:
“Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư...”
(Biển lại động…)

Hải Phòng là một thành phố biển, đảo…, hơn bao giờ hết càng phải tỉnh táo trong quốc phòng, càng phải nỗ lực trong lao động sản xuất để góp phần làm cho Tổ Quốc Việt Nam ngàn lần yêu quí của chúng ta ngày càng vững mạnh và tự tin hướng ra biển lớn trước ngàn trùng thử thách và cưỡi lên những con “sóng đỏ” kiêu hãnh để đi xa, đi xa hơn...!
Cũng chính vì như vậy trong tập thơ này tác giả muốn chia làm 2 phần; Phần thứ nhất có tựa đề: “Người & biển Hải Phòng”; Phần thứ hai:“Đại dương - phía ấy tình yêu !”

Bạn đọc có thể liên hệ, trao đổi góp ý với tác giả theo số thoại di động: 0903435693 hoặc qua thư điện tử theo địa chỉ: Kieuanhhuong@yahoo.com.

Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc gần xa !
Nhặt nhạnh quanh đời vài ba chữ...
Gom lại chút thơ để tặng con
Được-mất, ăn-thua.. nhờ may rủi
Nào dám bon chen chốn đông người !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

.  
@ Anh Hương! Vắng mặt lâu quá nay xuất hiện với tập thơ đầy ý nghĩa. cảm ơn anh nhiều!
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

@ Anh Kiều Anh Hương!

Em chúc mừng anh ra thêm tập thơ mới mang đậm dấú ấn về một  vùng đất đã trở thành máu thịt trong anh.
Em  cám ơn anh đã gửi tặng bài thơ mới trên blog của em. Do sự cố vi tính, 3 hôm nay em không vào blog  được nên không kịp hồi âm  cám ơn anh và mọi người. Thông cảm cho em nhé!
Em kính chúc anh luôn vui, khỏe, hạnh phúc và  có thêm nhiều thi hứng mới.
16.12.2011  
Bùi Thị Sơn
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

THơ Kiều Anh Hương


Chào tất cả các bạn !
Quả là lâu quá rồi, hôm nay mới trở lại "khu vườn xưa". Thật cảm động khi các bạn vẫn không quên lại còn vào đọc và chia sẻ với KAH.
Cảm ơn rất nhiều !

KAH xin đưa lên đây một số bài thơ trong tập "Sóng Đỏ & Trăng Vuông" để mọi người cùng chiêm nghiệm...

1.HẢI PHÒNG



Khi ta chạm tới Hải Phòng
Là ta đã chạm vào nhau
Mỗi góc phố, mỗi địa danh thân thiết
Bạn và tôi…
Sẽ không còn là chủ, khách
Thành phố thân tình như chính quê hương!

Hải Phòng ơi,
Bao người đến, rồi đi...
Bao người còn ở lại?
Nhưng điều lớn lao đâu chỉ thế
Hải Phòng rất cần là những gì sẽ còn mãi
Trong tim mỗi người?

             Hải Phòng 19.5.2010



2. SÓNG ĐỎ


Những con sóng bạc đầu
Bất ngờ ập vào Đồ Sơn mùa lũ
Gió ầm ào, xua đi từng con sóng đỏ
Ném lên bờ nỗi nhớ xa xăm…

Em nhuộm hồn tôi, màu biển phù du
Con nước lập lờ ngầu đục
Sóng vẫn đỏ nơi bến tàu không số
Giờ này, chỉ còn riêng mình em!

Ở ngoài kia, biển vẫn mãi ngát xanh
Mang dáng hình người thủy thủ
Ở trong này, những con sóng đỏ
Neo dưới mi cong, vẫn ướt mắt đợi chờ!

Ước gì ta có được phép màu?
Để cả đại dương bỗng ngời lên sắc đỏ!

                      Ngày 18.5.2010


3. MÙA BIỂN ĐỘNG


Mùa biển động, bão ập đến bất ngờ
Biển tối thui, gầm gừ như quỉ dữ
Há hốc nhìn những con tàu không số
Độc hành, rẽ sóng đỏ, ra khơi!

Từ Đồ Sơn hướng về phía chân trời
Là bóng hình những người lính
Những người lính không mặc áo lính
Đã hóa tượng đài Hải quân nhân dân!

Trong bão giông gầm rít, biển vẫn mãi gọi tên
Nguyễn Phan Vinh, Nguyễn Văn Ba, Nguyễn Chánh Tâm, Nguyễn Đức Thắng…*
Những anh hùng đã xả thân vì đất nước
Trong những trận đánh không cân sức ngày nào!


Chiều nay, biển lại động nữa rồi
Tôi bỗng lặng nhìn, phía chân trời xa lắc
Thấy rõ những con tàu như trong cổ tích
Đang hăm hở quay về, hú gọi Đồ Sơn!

Như lại thấy bóng hình các anh
Tuổi hai mươi, sáng ngời chân lý *
Trên mặt đất hay trên mặt biển
Sẽ chẳng có con đường nào, nếu không có dấu chân các anh!
Con “đường mòn” trên đại dương xanh…
Được cắm mốc bằng mỗi cuộc đời trai trẻ!

                        Ngày 30.2.2010

* Nhà văn Lỗ Tấn nói, đại ý:”Trên mặt đất vốn không có đường, chỉ con người dẫm nên đường mà thôi”- Câu nói đó đã trở thành một chân lý!




4. NẾU EM LÀ SÓNG...


Em là sóng
Anh hỏi sóng đến từ đâu
Mà sao thăm thẳm mắt
Mắt ơi, sóng sánh mắt nâu!

Tôi nhìn em, biển bỗng như rộng hơn
Tôi bé nhỏ, sóng xô tôi say lắc
Tôi đâu sợ sóng biển xanh trong vắt
Tôi sợ mắt em con sóng lừng...

Con sóng đỏ Đồ Sơn, mùa bão cũng qua rồi
Tôi ngất ngây với màu nâu huyền diệu
Em hãy nói những lời sóng biếc
Tôi thì thầm dạo nhạc cuối trời thu...

Hãy nói đi em, em đến từ đâu
Tim vỡ rồi, mỗi khi nghĩ về biển sóng!

                  Ngày 26.10.2010


5.BIỂN NỖI NHỚ MUÔN ĐỜI...


Em thấy không con sóng dưới chân
Vẫn như thế, đỏ ngầu thương nhớ
Ngày anh đi với con tàu không số
Sóng nghẹn ngào đỏ mắt tiễn đưa...

Còn bây giờ em có thấy gì không
Biển - nỗi nhớ của muôn đời vẫn cuồn cuộn
Ta nhỏ bé và cô đơn trước biển
Khi con sóng bỗng cồn lên dưới chân!

Và bỗng nghe biển vọng từ xa xăm
Bài hát cũ lại ngời lên sắc đỏ
Em yêu ơi, nói dùm người thành phố
Anh vẫn khát khao thương nhớ đến cháy lòng!

Chỉ tiếc ngày ấy mãi mãi không còn
Chỉ tiếc ngày ấy, chưa một lần được cầm tay nhau...
trìu mến!

                      Ngày 5.7.2010

                     Kiều Anh Hương
Nhặt nhạnh quanh đời vài ba chữ...
Gom lại chút thơ để tặng con
Được-mất, ăn-thua.. nhờ may rủi
Nào dám bon chen chốn đông người !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

THơ Kiều Anh Hương



6.NGƯỜI & BIỂN HẢI PHÒNG...


Người Hải Phòng, mới gặp, khó gần?
Có gì đó vừa thân mà vừa lạ
Biển Hải Phòng ở Đồ Sơn cũng vậy
Gặp lần đầu cũng chẳng dễ yêu đâu!

Sóng đục ngầu, nào biết được nông sâu
Như nỗi nhớ vùi trong sáng - tối!
Bước chân trần khỏa bên bờ sóng
Khiến biển chiều thêm tím đỏ hồn tôi!


Ai trói đời ta nơi phố biển thẳm sâu
Để bỗng dưng yêu Hải Phòng đến thế
Nếu không phải vì bao chiều biển nhớ
Tóc em bay, rối cả đất trời...

Đến Hải Phòng, bạn sẽ hiểu ta thôi
Người và biển luôn hoà làm một
Biển vẫn in hình, những con tàu đã đi vào trang sử…
Em vẫn kiêu sa, rực rỡ ngọn hải đăng!

Đất nước mình đâu cũng đẹp như thơ
Nhưng bài thơ Hải Phòng mang dáng hình đất nước
Đất nước của những ngày gian lao đánh giặc
Có bóng hình em… trong tim người đi xa…!

                          Ngày 9.5.2010


7.VÀO HẠ…


Phượng thắm đỏ, sấu mướt xanh
Bằng lăng vẫn khoe sắc tím
Tiếng ve sôi cồn cào kỷ niệm
Sân trường áo trắng mùa thi…

Cơn giông bất chợt tan đi
Để lại dịu dàng màu phố
Chiếc ô gập lại rồi, nắng trổ
Chẳng cần đâu sợi nắng rất mềm…

Hàng phượng bên sông như càng sẫm thêm
Con cá quẫy ngọt lừ, lục bình vừa tỉnh giấc
Nắng và mưa, tưởng như vô thức
Hóa ra cũng “gian dối” cuộc tình!

Về đi em, đất cảng quê mình
Như mê trận mỗi khi vào hạ!
Sóng vẫn đỏ, biển Đồ Sơn luôn thức
Đợi người về sau bao tháng năm xa…!

              Ngày 25.5.2011


8.HOA PHƯỢNG Ở HẢI PHÒNG


Hình như hoa phượng chỉ có ở Hải Phòng
Hình như ở Hải Phòng hoa phượng là đỏ nhất!
Vậy nên mỗi lần nghe câu hát…
“Ta yêu thành phố quê ta như yêu chính người thương yêu nhất..” *
Khiến ta càng nhớ về thành phố biển thân thương!

Hình như trong chùm hoa đỏ thắm, tháng năm
Em là cánh hoa rực rỡ nhất!
Vậy nên mỗi lần nghe câu hát…
“Những hẹn hò bên bờ sông Lấp…” *
Anh như thấy bóng em luôn rạng rỡ bên mình!
Và thế là, từ một cánh phượng hồng
Em đã thắp trong tim anh ngọn lửa
Ngọn lửa ấy từ những ngày cùng thành phố
“Hiên ngang chỉ biết ngẩng đầu..” *

Phố sẽ đẹp hơn, nhà sẽ cao hơn và rực rỡ sắc màu…
Đêm lung linh ngàn ánh sao phố biển
Nhưng với anh, ở Hải Phòng hoa phượng vẫn là đỏ nhất!
Bởi trong mắt em có chớp lửa, mưa nguồn…

Ngày 22.6.2009

* Lời bài hát: Thành phố hoa phượng đỏ-của Lương Vĩnh.


              Kiều Anh Hương
Nhặt nhạnh quanh đời vài ba chữ...
Gom lại chút thơ để tặng con
Được-mất, ăn-thua.. nhờ may rủi
Nào dám bon chen chốn đông người !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

KIỀU ANH HƯƠNG đã viết:


NGƯỜI & BIỂN HẢI PHÒNG...

Người Hải Phòng, mới gặp, khó gần?
Có gì đó vừa thân mà vừa lạ
Biển Hải Phòng ở Đồ Sơn cũng vậy
Gặp lần đầu cũng chẳng dễ yêu đâu!

Sóng đục ngầu, nào biết được nông sâu
Như nỗi nhớ vùi trong sáng - tối!
Bước chân trần khỏa bên bờ sóng
Khiến biển chiều thêm tím đỏ hồn tôi!


Ai trói đời ta nơi phố biển thẳm sâu
Để bỗng dưng yêu Hải Phòng đến thế
Nếu không phải vì bao chiều biển nhớ
Tóc em bay, rối cả đất trời...

Đến Hải Phòng, bạn sẽ hiểu ta thôi
Người và biển luôn hoà làm một
Biển vẫn in hình, những con tàu đã đi vào trang sử…
Em vẫn kiêu sa, rực rỡ ngọn hải đăng!

Đất nước mình đâu cũng đẹp như thơ
Nhưng bài thơ Hải Phòng mang dáng hình đất nước
Đất nước của những ngày gian lao đánh giặc
Có bóng hình em… trong tim người đi xa…!

                          Ngày 9.5.2010

              Kiều Anh Hương[/quote]




Yêu " Người và biển Hải Phòng"
Trong mơ cũng gặp" phượng hồng ngẩn ngơ"
Đất hùng, Đất mộng  đất mơ
"Con tàu không số"- tứ thơ muôn đời!
29.12.2011  
BTS
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

THơ Kiều Anh Hương

CẢM XÚC THÁNG MƯỜI !

Những ngày này ở Hà Nội, dòng người đang đổ về 30 Hoàng Diệu - ngôi nhà của vị đại tướng huyền thoại của Việt Nam và thế giới - đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Mỗi lần đi qua nơi đây, tôi như thấy lại bóng dáng của những người Mẹ, người Em, bóng dáng của những người lính "Anh Văn" năm nào đang bồi hồi tiến về Thủ Đô... Và cảm xúc Hà Nội giữa tháng mười lại trào dâng trong tôi !

Là một nhà thơ - và trước hết là một cựu chiến binh - người lính của "Anh Văn" năm nào, tôi không thể không viết...

Xin được gửi đến mọi người bài thơ kính viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp !


CẢM XÚC THÁNG MƯỜI !
        Kính viếng hương hồn Đại tướng Võ Nguyên Giáp !


“Không thể nói trời không trong hơn
Và mắt em xanh khác ngày thường…”*
Trong dòng người lặng im xếp hàng về kính viếng
Có bóng hình bao người lính năm xưa !…

“Cảm xúc tháng mười !” – hình như vẫn vẹn nguyên
Chợt âm vang trong trái tim mỗi người con Đất Việt
Đại tướng Võ Nguyên Giáp kính yêu ơi !
Người không thể nào chết được !
Chúng con vẫn theo chân Người đi gìn giữ non sông !

Tháng mười năm nay, thu se lạnh con tim
Cả nước lại hướng về Hà Nội
Trong dòng người rất dài xếp hàng về 30 Hoàng Diệu
Ta như thấy rất rõ bao bóng hình người lính “Anh Văn” !…

Ta như thấy rất rõ bao bóng hình những người Mẹ, người Em
Năm mươi chín năm xưa đang tiến về Hà Nội
Để ca khúc tháng mười chợt vút cao chói lọi
Tiễn đưa Người về với Quê Hương !

“Cảm xúc tháng mười !” – hình như vẫn vẹn nguyên
Cùng giọt lệ buồn vui nhân thế
Đại tướng Võ Nguyên Giáp kính yêu ơi !
Người không thể nào chết được !
Trong trái tim Việt Nam, Người đã hóa niềm tin !

Hà Nội, ngày 9.10.2013
Kiều Anh Hương


*Lời ca khúc : “Cảm xúc tháng mười” - Nhạc Nguyễn Thành, lời thơ Tạ Hữu Yên
Nhặt nhạnh quanh đời vài ba chữ...
Gom lại chút thơ để tặng con
Được-mất, ăn-thua.. nhờ may rủi
Nào dám bon chen chốn đông người !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 25 trang (247 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [22] [23] [24] [25]