Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Poet Hansy

https://1.bp.blogspot.com/-BP6Df4SufTo/XRmWIU5guhI/AAAAAAACIWY/yliFtpS-UwMysFMl5NW_dUEq8uVjJEIUQCLcBGAs/s640/0.1.jpg


MINH HIỀN


https://1.bp.blogspot.com/-1M0qPhbvrl8/XRmWdza8sKI/AAAAAAACIXE/gD3-MRNrXlIwId2kcgyCtn8au553IzsSgCLcBGAs/s640/1.3.jpg


https://1.bp.blogspot.com/-Heq_7Kx99qQ/XRmWR7pSeJI/AAAAAAACIWk/i-lh5RouWyoRCM-S5PlBpCUjW_4qfWHtQCLcBGAs/s640/0.5.jpg


https://1.bp.blogspot.com/-niLGGIDDMfY/XRmWpzf2uMI/AAAAAAACIaA/6KKEsQH6vig6BrvAR6Ae201vdQV71OM-QCLcBGAs/s640/43.PNG

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

NHẤT TỰ VI SƯ

Toả rạng lòng con nét chữ Thầy
Nhân từ đức độ bổng trầm hay
Ngùi thương khoả vẹn ngào thơm ấy
Cảm mến vuông tròn đẹp đẽ thay
Bảng phấn theo đời nương cõi bụi
Chương vần mãn kiếp lộng hồn ai
Hằng đêm nghĩ ngợi tìm tia sáng
Toả rạng lòng con nét chữ Thầy

Toả rạng lòng con nét chữ Thầy
Hoa người phả mượt giữa trần ai
Ngôn hành thoả bụng thầm yêu quá
Nẻo đức nghiêng mình dễ phục thay
Bút nghĩa lừng thơm nhiều nẻo lộng
Nghiên tình khoả ngọt những điều hay
Vài khi ngoái vọng thời son trẻ
Toả rạng lòng con nét chữ Thầy

HANSY

*
Thầy giáo và nghề dạy học đã được xã hội Việt Nam tôn vinh từ xa xưa, qua câu tục ngữ quen thuộc: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” (một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy), hàm ý nhằm nhắc nhở mỗi chúng ta về đạo thầy trò ở đời, rằng chúng ta phải biết ơn người dìu dắt, dạy dỗ mình, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất. Trải qua nhiều năm tháng, trong bối cảnh xã hội hiện nay, câu nói đó vẫn còn phù hợp và luôn là kim chỉ nam để mỗi lứa học trò khắc dạ ghi tâm. Nhà thơ HANSY đã khẳng định thêm điều đó qua bài thơ NHẤT TỰ VI SƯ.

Lần đầu tiên đọc bài thơ Đường luật NHẤT TỰ VI SƯ vào đúng dịp lễ 20 -11, đã để lại trong lòng tôi những xúc động, bồi hồi. Từng câu chữ mượt mà tuôn chảy, câu thơ mở bài được nhắc lại 4 lần trong bài thơ “Toả rạng lòng con nét chữ Thầy” như một điệp khúc đầy yêu quí, kính trọng người Thầy. Không phải đang nhiên người ta thường so sáng công lao của Thầy Cô với đấng sinh thành ra ta “Ân truyền thụ minh tâm khắc trí/ Nghĩa sinh thành tạc dạ lưu tâm”, và những người học trò thường gọi Thầy (cô) và xưng con. Chính vì sự tôn kính đó đã đặt trên vai người giáo viên trọng trách nặng nề của mình đối với lớp trẻ, mầm non của Tổ Quốc.

Là một người Thầy chân chính phải có rất nhiều đức tính mẫu mực để học trò lấy làm gương, không ít những học trò thành đạt khi ra trường có phong cách, lời nói hao hao giống thầy giáo của mình, người thầy giáo trong bài thơ được nhà thơ Hansy dùng những từ ngữ thật đẹp để ca ngợi:

Nhân từ đức độ bổng trầm hay
Ngùi thương khoả vẹn ngào thơm ấy
Cảm mến vuông tròn đẹp đẽ thay


Chính vì trọng trách lớn lao xã hội giao phó nên hình ảnh người thầy cũng gắn liền với những vất vả mà nghề giáo đeo đẳng suốt đời. Những tình cảm chân thành của học trò đã níu kéo làm động lực để người Thầy vượt qua mọi gian khó của cuộc sống, vui vẻ, tự hào với sự nghiệp trồng người của mình:

Bảng phấn theo đời nương cõi bụi
Chương vần mãn kiếp lộng hồn ai


Hình ảnh Thầy soạn bài hằng đêm bên ánh đèn với tập giáo án để ngày mai học trò có những bài học hay đã trở thành nét đẹp gây xúc động tâm hồn biết bao người: “Hằng đêm nghĩ ngợi tìm tia sáng”. Mái tóc thầy bạc nhanh theo từng nét chữ để học trò sáng lòng, tỏ dạ. hình ảnh ấy dễ mấy ai quên!

Sang thức 2 cũng vẫn bắt đầu và kết thúc bằng câu “Toả rạng lòng con nét chữ Thầy” để nhấn mạnh thêm câu “Nhất tự vi sư”. Mỗi chữ của Thầy là hành trang cuộc sống suốt đời con mang theo, là nền móng tâm hồn và sự nghiệp để chúng ta lớn lên thành người.

Tình cảm thầy trò đẹp đẽ biết bao, gắn liền với thời học sinh áo trắng vô tư trong sáng. Thầy đã chắp cánh cho những ước mơ bay cao bay xa. Xin được nghiêng mình kính trọng đức độ và tri thức của Thầy:

Ngôn hành thoả bụng thầm yêu quá
Nẻo đức nghiêng mình dễ phục thay


“Vài khi ngoái vọng thời son trẻ” ai trong chúng ta không thầm tiếc nuối quãng đời đẹp nhất, và mỗi ngày 20 -11 đến, một ngày như bao ngày nhưng lại trọng đại hơn bao ngày bởi đây là ngày Hội của các thầy cô, những trò ngoan lại dành những đoá hoa tươi thắm và những lời chúc tốt đẹp để thể hiện tình cảm và truyền thống “tôn sư trọng đạo” của dân tộc Việt Nam.

Bài thơ không chỉ hay ở từng câu chữ được lựa chọn rất khéo thể hiện vốn từ phong phú của tác giả còn được viết theo thể Ngũ độ thanh của thơ Đường luật nên rất giàu tính nhạc. Nhạc sỹ Hải Anh có lẽ cũng có niềm xúc động như Minh Hien khi đọc bài thơ nên đã phổ nhạc cho bài thơ, mời các bạn lắng nghe giai điệu sâu lắng của bài hát NHẤT TỰ VI SƯ với lời thơ của thi sỹ Hansy.

http://sannhac.com/mp5239...-haianhyeunhacvietnam.htm

Minh Hien

Thơ hoạ
BÁN TỰ VI SƯ

Dù cho nửa chữ biết ơn Thầy
Học hỏi thêm nhiều sẽ thấm hay
Đức độ lừng thơm ngời nghĩa cả
Tâm hồn toả rạng thắm tình thay
Từ khi nhỏ dại tôn thờ dáng
Tận thủa khôn già kính lễ ai
Khắc đậm tim hồng in thẳm cõi
Dù cho nửa chữ biết ơn Thầy

Dù cho nửa chữ biết ơn Thầy
Lễ hội hôm này tỏ kính ai
Nhạc nhã vui vầy chan tiếng thả
Thơ vần rộn rã ngỏ lời thay
Muôn lòng kết nghĩa tình yêu đẹp
Một quãng ươm mầm hiểu biết hay
Kỷ niệm đừng quên dù cách quãng
Dù cho nửa chữ biết ơn Thầy

Minh Hien

https://1.bp.blogspot.com/-f79I4EOgMAk/Xb71i_EhpiI/AAAAAAACM34/9T3x6sjr2hocGLz4zFWti7g4uBpAHKx6ACLcBGAsYHQ/s640/20.11-5.PNG

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

https://1.bp.blogspot.com/-htmfM-xlDps/WhDyEalcs8I/AAAAAAABPP8/_jdbmSBGkm0pFdsRFUpctHdpPFZncrhGgCLcBGAs/s640/0.1.jpg

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

2-
THẦY ƠI

Con về lại trường xưa
Tìm thầy
Trên bục giảng, tóc xanh nhoà như mây trắng
Giọng giảng bài giờ đâu còn sang sảng
Mắt cay cay
Con thầm gọi:
Thầy ơi!

Quá vãng như cuốn phim chầm chậm tìm về
Nào bạn, nào bè, nào những giờ thầy lên lớp
Tháng năm bão giông, chúng con đứa còn đứa mất
Nhưng lòng nhớ hoài
Lớp cũ
Thầy xưa.

Con lặng người giữa căn phòng học năm nào
Nghe xôn xao ùa về biết bao kỷ niệm
Bóng phượng sân trường có còn lưu luyến
Một thuở ngu ngơ để ngỏ trái tim lòng
Một thuở dại khờ nhưng biết mấy hồn nhiên
Đùa vui cùng bạn bè, sách vở…
Lắng tai nghe bài giảng của thầy…
…………
Con nhoè mắt chập chờn trong thảng thốt:
Thầy ơi!
Rồi thời gian
E rồi cũng sẽ dần lấp chìm tất cả
Thầy và con có thể không còn gặp lại
Nhưng những lời thầy dạy
Hôm nào vang sang sảng
Giữa phấn trắng bảng đen
Cứ dội trong lòng
Để suốt đời chúng con mãi nhớ
Thuở học trò áo trắng được thầy thương…


HANSY
*
Ai cũng có một thời đi học, thuở áo trắng học trò có biết bao kỷ niệm thân thương với thầy cô, bạn bè, đó sẽ là hành trang theo ta suốt cuộc đời. Giờ đây, khi đàn chim năm xưa đã lớn khôn, ngoái lại thời cắp sách đến trường lòng ta lại dưng dưng, thầy cô đã già, người còn, người mất, mái tóc bạc phong sương...  Có lẽ sau tình ân nghĩa cao quý nhất mà cha mẹ dành cho con cái chính là tình cảm của những người đã dạy dỗ cho chúng ta thành người, không ai khác họ xứng đáng được xã hội tôn vinh, những người thầy chân chính:

“Ân truyền thụ minh tâm khắc trí
Nghĩa sinh thành tạc dạ lưu tâm”


Xuất phát từ tình cảm chân thành của học trò dành cho thầy cô giáo của mình, có biết bao bài thơ, bài viết xúc động đã ra đời. Khi những học trò ấy lớn lên, nhớ trường, nhớ bạn, nhớ thầy cô năm xưa đã yêu thương, bao dung chúng ta, lòng thầm thốt lên 2 tiếng: THẦY ƠI! cũng là lúc con tim ta rung lên những cung bậc của lòng biết ơn vô hạn, sự kính trọng, tình cảm sâu sắc nhất gửi đến thầy cô giáo của mình. Bài thơ THẦY ƠI của nhà thơ HANSY viết về tình cảm của một học trò cũ khi trở lại thăm mái trường và gặp lại được người thầy năm xưa. Bao nhiêu năm đã trôi qua, bóng thời gian đã in hằn lên mái tóc thầy, quá khứ và hiện tại đan xen như một thước phim, giọng nói của thầy năm xưa nay đã yếu hơn nhưng những lời giảng của thầy vẫn đọng lại trong tâm trí con, giúp con trên mỗi bước đường đời

“Con về lại trường xưa
Tìm thầy
Trên bục giảng, tóc xanh nhoà như mây trắng
Giọng giảng bài giờ đâu còn sang sảng
Mắt cay cay
Con thầm gọi:
Thầy ơi!“


Mở đầu bài thơ, với khổ thơ tự do viết rất tự nhiên như đang kể chuyện cho chúng ta về buổi gặp lại thầy giáo năm xưa của mình, tác giả đã thầm thốt lên 2 tiếng “Thầy ơi!” Khi tình cảm trở lên sâu lắng, mỗi chúng ta chỉ cảm nhận được mà khó nói lên thành lời, bởi tất cả câu từ đều trở nên xáo rỗng. “Thầy ơi!” chỉ là một tiếng gọi nhưng ở mỗi hoàn cảnh lại mang một sắc thái riêng, người học trò chỉ thầm thốt lên trong lòng 2 tiếng yêu thương đó bao hàm cả sự kính trọng, thương yêu, tôn quý biết nhường nào. Thầy là sư phụ của chúng con, thầy là trung tâm, là tấm gương cho lũ học trờ năm xưa. Tiếp đến những khổ thơ viết về trường lớp kỷ niệm học sinh nhưng đều là những lời của con nói với thầy. Con đã trưởng thành, một quãng thời gian khá dài “Tháng năm bão giông, chúng con đứa còn đứa mất” thời gian có thể là 10 năm, 20 năm... đủ để con thấm thía hơn những lời giảng và tấm lòng của thầy dành cho chúng con. Những khổ giữa của bài thơ, tác giả dành để tâm sự lại những kỷ niệm xưa cùng Thầy, tất cả hiển hiện lại như những thước phim rõ nét và hình ảnh thầy chính là những gì đẹp đẽ nhất của “Một thuở ngu ngơ để ngỏ trái tim lòng” Ước gì cho thời gian trở lại, được sống lại quãng đời hồn nhiên đó, lại được thầy chỉ bảo, quát mắng khi làm những điều dại dột, để rồi chợt tỉnh mới biết cuộc đời đã sang trang vở mới. Những niềm vui, nỗi buồn và những âu lo của cuộc sống không còn giống với thời cắp sách, bỗng thấy một chút xót xa, để một lần nữa tác giả lại thốt lên 2 tiếng: Thầy ơi!

“Con nhoè mắt chập chờn trong thảng thốt:
Thầy ơi!“


Thầy vẫn là sư phụ soi đường cho chúng con trong suốt quãng đời khó nhọc, giúp chúng con có kiến thức làm hành trang cuộc sống, công ơn đó không gì sánh được, như lời người xưa đã nói: “một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy” Những luyến tiếc trong lòng người học trò về những kỷ niệm xưa, những trăn trở về công lao của thầy mà chúng con vô cùng biết ơn phải chăng đó là phần thưởng quý giá của người thầy. Trong những học sinh ấy có những người thành đạt, cũng có những người chỉ là những con người bình thường, hay có những người còn thiếu may mắn trong cuộc đời nhưng tất cả đều được thầy thương. Như người mẹ hiền với những đứa con của mình, lớp lớp học sinh đã được thầy dạy dỗ bằng tình yêu thương, chính nhờ tình yêu thương đó đã lâng bước cho con vững vàng hơn trong sóng gió cuộc đời, đưa con đến những chân trời ước mơ. Khổ thơ cuối kết lại đầy xúc động, một nốt nhạc trầm xuống, ngân vang:

“Rồi thời gian
E rồi cũng sẽ dần lấp chìm tất cả
Thầy và con có thể không còn gặp lại
Nhưng những lời thầy dạy
Hôm nào vang sang sảng
Giữa phấn trắng bảng đen
Cứ dội trong lòng
Để suốt đời chúng con mãi nhớ
Thuở học trò áo trắng được thầy thương…“


Con đò đã sang sông, người lái đò lại cặm cụi chở những chuyến tiếp theo, cứ như vậy không biết bao nhiêu học trò đã trưởng thành lên nhờ công ơn dạy dỗ của thầy. Thầy hôm nay vẫn lên lớp như vậy, hình ảnh thầy đã khắc sâu vào tâm trí mỗi chúng con, dù không gặp lại nhưng “suốt đời chúng con mãi nhớ”. Những tình cảm thân thương đó là động lực để các thầy cô tiếp tục sự nghiệp trồng người đầy vất vả nhưng cũng đầy niềm vui, hạnh phúc. Sự hi sinh, lòng yêu nghề của các thầy cô để lại sự kính trọng của xã hội, mỗi năm đến tháng 11, tháng tri ân các thầy cô giáo, mỗi người học trò lại dành cho người thầy của mình những tình cảm thiêng liêng, tấm lòng biết ơn sâu sắc, những lời thơ cảm động, những bó hoa tươi thắm kính chúc tới các thầy cô.

Bài thơ THẦY ƠI! kết lại nhẹ nhàng, những âm hưởng của từng câu chữ lắng đọng trong tim người đọc. Ai cũng dành một góc trong tâm hồn để nhớ về thầy cô giáo của mình đã gắn bó suốt quãng đời tuổi thơ.

Minh Hien

https://1.bp.blogspot.com/-tLmjhph60AE/Xb71e8RLR7I/AAAAAAACM30/WnkUeMCbYIQLQkReaGne6MRr9fP-ANCjgCLcBGAsYHQ/s640/20.11-2.PNG

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Bùi Bắc Hợp

NGHỀ GIÁO VIÊN
(Mến tặng vợ, con trai, con gái & con dâu)

Nghĩ nghiệp giáo lưu truyền muôn kiếp
Việc trồng người nối tiếp dài lâu
Màng chi tới chuyện sang giàu
Để phụ nhân nghĩa, để đau đớn lòng !

Hết phổ thông ước mong sư phạm
Tự nhủ lòng đương đảm nghiệp Thầy
Bên đàn em nhỏ thơ ngây
Cô trò ríu rít tràn đầy niềm vui

Cùng nhau hứa mài dùi sách bút
Dẫu chẳng mong thành bụt thành tiên
Chẳng mơ nhiều bạc lắm tiền
Chỉ mong trả được nợ duyên với đời

Song muốn chỉ bảo người học chữ
Phải tinh thông ngôn ngữ tâm hồn
Lấy nhân nghĩa làm cội nguồn
Thì thời trò mới luôn luôn trọng Thầy

Cũng cần có trong tay nghệ thuật
Mới mong trò nhất nhất nghe mình
Làm việc gì cũng thấu tình
Trong mỗi tâm trí in hình bóng ai...

Khi ngôn từ còn gai, góc cạnh
Hãy giũa mài chắp cánh cho bay
Trò học tốt - Thầy dạy hay
Trau dồi đạo đức hăng say luyện rèn

Học mãi đến bách niên chưa đủ
Kiến thức luôn mới cũ đổi thay
Mỗi ngày thêm mỗi điều hay
Luôn luôn nắm bắt nghiệp thầy mới duyên

Nghề Thầy có tuổi, tên cực khó
Chẳng phải con ông nọ bà kia
Không đội mũ, chẳng đi hia
Cùng trò vui vẻ sẻ chia tình người

Tích thêm thiện cho đời bớt ác
Luôn tránh xa biếng nhác dốt ngu
Đừng bao giờ nuôi hận thù
Gian nan khắc phục cho dù khó khăn

Bởi nghiệp giáo nhọc nhằn lắm đó
Không trọng nghề đừng có đi theo
Lời nói như gió bay vèo
Nhạt tựa nước ốc ao bèo – vô duyên

Lợi dụng nghề tham tiền là vứt
Giống giữa chừng bị đứt đường tu!
Bán ân nghĩa – mua oán thù
Thế là ôm chữ mà mù nghĩa nhân

Làm nghề giáo ngàn lần không dễ
Bởi vẫn còn có kẻ gian thương
Bán mua vào tận học đường
Mà làm vẩn đục tấm gương người Thầy

Nghề giáo dục xưa nay cao quý
Dạy cho ta luân lý ở đời
Tôn thờ sự nghiệp trồng người
Các con gắng sức đầy vơi… cùng ĐÒ.

Bùi Bắc Hợp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

3-
BÁT CANH MẸ NẤU

Bát canh Mẹ nấu ngọt ngào
Cao lương mỹ vị không sao sánh bằng

Tính ra đã mấy mươi năm
Khát khao tình Mẹ con nằm nghĩ suy...

Bát canh Mẹ nấu những gì
Một nắm rau má Mẹ đi bòn về
Cùng hai râu mép cá trê
Thêm cọng hành lá đề huề bát canh
Nạc cá Mẹ ướp tiêu hành
Cho thêm chút muối để dành phần con

Bát canh Mẹ nấu thơm ngon
Thấm sâu tình Mẹ nên con nhớ đời...


HANSY
*
Trong mỗi chúng ta, ai cũng đều lưu giữ những ký ức đẹp về người mẹ thân yêu của mình. Mẹ nuôi ta từ trong trứng nước, gần gũi chăm sóc cho ta từng bữa ăn, giấc ngủ để chúng ta dần lớn khôn. “Công cha như núi Thái Sơn/ Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra” (Ca dao)

Sự hy sinh, đùm bọc đứa con của mẹ gắn với những hành động yêu thương rất đỗi bình thương, cụ thể: “Chỗ ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn”. Bài thơ BÁT CANH MẸ NẤU của nhà thơ Hansy là những lời bộc bạch tình cảm của người con thông qua hình ảnh giản dị, thấm đượm lòng yêu thương của mẹ dành cho con:

Bát canh Mẹ nấu ngọt ngào
Cao lương mỹ vị không sao sánh bằng


Con lớn lên từ giọt sữa, miếng cơm mẹ cho bú mớm khi ra đời dẫu có đi nhiều nơi thưởng thức đặc sản, cao lương mỹ vị nhưng vẫn thiếu tình cảm của người nấu món ăn gửi vào trong đó. Thèm một tiếng mẹ ru hời, thèm cảnh đầm ấm sum vầy bên mâm cơm gia đình đã quá lâu không còn được hưởng nữa… Mẹ đã rời xa quá lâu rồi, tiếng lòng của đứa con mồ côi tình mẹ cứ đau đáu trong tim, làm xúc động lòng người:

Tính ra đã mấy mươi năm
Khát khao tình Mẹ con nằm nghĩ suy...


Không còn mẹ có lẽ là nỗi buồn lớn nhất trong đời người, nói không cùng, đi không hết...  Ai sống trên đời cũng đều có mẹ sinh ra, nuôi nấng dưỡng dục, người con đã không may mất mẹ, sự mất mát lớn lao làm những vần thơ đượm buồn. Nếu bạn còn mẹ, khi nhìn những người con đã mất mẹ khát khao tình mẫu tử thế nào, có lẽ bạn sẽ trân trọng những tháng ngày còn được sống trong tình yêu thương của mẹ biết mấy, bạn sẽ tự trách mình những khi làm mẹ phải buồn, phải khổ vì mình.

Người mẹ nghèo nơi làng quê Việt Nam, chịu thương chịu khó, chắt chiu từng giọt sữa, miếng cơm để dành tất cả cho con. Dù trong hoàn cảnh nào cũng không ngăn được tình mẹ, mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả để dành cho con. Cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc đó nên “Bát canh Mẹ nấu” ngày thơ ấu đã đi theo tác giả suốt cuộc đời. Hay lắng nghe những lời thơ từ trái tim tác giả nhớ lại bữa cơm hơn tất cả các món cao lương, mỹ vị khác:

Bát canh Mẹ nấu những gì
Một nắm rau má Mẹ đi bòn về
Cùng hai râu mép cá trê
Thêm cọng hành lá đề huề bát canh
Nạc cá Mẹ ướp tiêu hành
Cho thêm chút muối để dành phần con


Ôi...! Những lời thơ giản dị tả về món canh được người mẹ đi bòn mót ở vườn về nấu với râu cá trê làm chúng ta rơi nước mắt. Vào thời kỳ nước ta vừa qua giai đoạn chiến tranh, rất nhiều gia đình ở nông thôn vô cùng nghèo khó, việc sinh con và nuôi dưỡng đứa trẻ càng làm mẹ vất vả bội phần. Tình yêu cao cả của mẹ đã vượt qua mọi khó khăn, toả sáng lung linh, hằn sâu vào tâm khảm của con:

Bát canh Mẹ nấu thơm ngon
Thấm sâu tình Mẹ nên con nhớ đời...


Tiền có thể nhiều, bạn bè cũng có thể lắm, nhưng Mẹ thì chỉ có một mà thôi! Nếu có người nào đó đáng để ta yêu thương khắc nhớ nhất trên đời này, thì có lẽ ấy chính là người Mẹ thân yêu của chúng ta vậy!

Minh Hien

https://1.bp.blogspot.com/-wNH6aaUcfUc/XpV-mjsAafI/AAAAAAACN_Q/_gx6Fnp9eDsFhXpVE9atgmJ9trmePJdFwCLcBGAsYHQ/s640/1.PNG

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

4
PHƯỢNG NHỚ

Hạnh phúc vĩnh hằng thánh thót rơi
Cung thương ran tiếng ngậm thơ trời
Xôn xao phách nhịp xôn xao mắt
Ngọt đượm hương lòng ngọt đượm môi
Cúi xuống cho mơ nồng mãn kiếp
Ngẩng lên để mộng ngát muôn đời
Thì thầm em nhé lời ru vọng
Mê đắm ta rồi phượng thắm ơi

Mê đắm ta rồi phượng thắm ơi
Có em cung nhớ nỉ non đời
Tay tiên một dải vuông tròn ái
Dáng lụa bao làn ủ ấp môi
Tiếng hát nhân ngư mê hoặc núi
Nụ cười quỳnh mộng xuyến xao trời
Vầng trăng cổ tích về thơm thảo
Hạnh phúc vĩnh hằng thánh thót rơi

HANSY

*
Hãy lắng nghe những âm hưởng ngọt ngào trong bài thơ PHƯỢNG NHỚ của cây đại thụ thơ Đường luật trên các Thi đàn, nhà thơ Hansy. Bài thơ PHƯỢNG NHỚ[ là bài thơ tình dạt dào cảm xúc và nhiều hình tượng, âm thanh lưu lại trong lòng người đọc những ấn tượng khó phai. Khác với các bài thơ viết về hoa Phượng gắn với tuổi học trò mộng mơ, tác giả Hansy viết bài Phượng Nhớ với niềm cảm xúc đắm say như lời thì thầm với người tình bé nhỏ. Câu đầu và câu kết bài thơ rất đặc sắc “Hạnh phúc vĩnh hằng thánh thót rơi”. “Hạnh phúc vĩnh hằng” là một khái niệm khá trừu tượng lại được gắn với 2 từ giàu âm điệu “thánh thót” cho người đọc cảm giác rơi vào cõi hư ảo. Vĩnh hằng (永恆) là muốn nói đến sự trường tồn, bất diệt mà con người không đạt đến được nhưng khi có tình yêu thì nó trở nên bất diệt, còn tình yêu thì mãi mãi hạnh phúc song hành. Câu tiếp theo nối thơ rất nhịp nhàng, trìu mến “Cung thương ran tiếng ngậm thơ trời” nâng niu niềm hạnh phúc đang dâng lên trong lòng. Cung thương, cung nhớ... nghe như một lời vỗ về, và đến câu 7 của bài thơ tiếng ru đó đã được khẳng định “Thì thầm em nhé lời ru vọng”. Phải có tình yêu say mê đến nhường nào mới viết được những lời thơ như vậy, câu nối giữa 2 thức bài thơ Đường luật được nhắc lại “Mê đắm ta rồi phượng thắm ơi”. Nếu như câu mở đầu và câu kết thúc mang đầy tính trìu tượng thì ở câu nối cũng được nhấn lại hai lần này đã mở ra cho ta thấy mấu chốt của niềm “Hạnh phúc vĩnh hằng” đó, và cũng được lấy làm nhan đề bài thơ “Phượng nhớ”. Phượng đã được tác giả nhân hoá lên làm đắm say tâm hồn, không còn là bông phượng rực cháy nữa, chắc chắn đây đang nói đến người tình, lời thơ bỗng trầm xuống, cảm giác khi đọc phải nhắm mắt lại để thưởng thức hết nỗi say đắm tác giả gửi gắm vào từng câu chữ. Toàn bộ bài thơ câu nào ta cũng bắt gặp những hình ảnh, âm thanh chứa chan của nhịp đập con tim đang ngân lên khúc hát của tình yêu. Đó là tiếng nhịp phách “xôn xao” đó là hình ảnh: [i]Cúi xuống cho mơ nồng mãn kiếp
Ngẩng lên để mộng ngát muôn đời[/i]

Hay hơn nữa, đó không còn là tiếng hát ở cõi trần nữa mà là tiếng hát mê hoặc của “nhân ngư”, hình ảnh rất đẹp đó được so sánh với “nụ cười quỳnh mộng” nụ cười đó làm rung động tác giả, xao xuyến mây trời. Nụ cười của nàng đem sánh với tiếng hát tuyệt vời của nàng tiên cá thì quả là quá đẹp, quá yêu mất rồi...

Một câu nối nhẹ nhàng cũng lại là hình ảnh đầy thơ mộng để quay lại, nhấn mạnh thêm câu mở đầu bài thơ làm nên bài Đường luật nhị thức thủ vĩ ngâm “Vầng trăng cổ tích về thơm thảo”. Vô cùng nhiều hình ảnh đẹp, và những từ gợi âm thanh trong bài thơ đã đưa đến sự thành công xuất sắc của bài thơ “Phượng Nhớ”.

PHƯỢNG NHỚ đọc xong như còn ngân nga mãi những giai điệu say sưa của biển trời, tình yêu đã nâng con người lên đến sự Vĩnh Cửu. Hai từ mà Kay trong câu chuyện cổ tích " Bà chúa Tuyết” của Andersen đã không sao xếp được cho đến khi gặp lại Gerda, đó là sự kỳ diệu của tình yêu.

Minh Hien

https://1.bp.blogspot.com/-Bfc27ljL48I/XRmWgsq3WTI/AAAAAAACIX0/UYvjc4nQgzEDDc7IfIUTJQUevjbVv40ggCLcBGAs/s640/16.3.jpg

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

5
HỒNG NHAN TRI KỶ

HỮU phước trời ban hưởng lộc dài
DUYÊN nồng chạm ngõ mượt đời ai
THIÊN niên mãi kết nguyền tơ tóc
LÝ thú cùng vui nguyệt vọng đài
NĂNG hợp công tư vầy thuỷ trúc
TƯƠNG hoà thơ nhạc rợp hoàng mai
NGỘ thơm thanh khiết hồng nhan mộng
TRI KỶ TRẦM HƯƠNG VẪN ĐƯỢM HOÀI

TRI âm trời định về chung tổ
KỶ niệm ban đầu ôi thật ngố
TRẦM lặng ảo huyền giả tảng lơ
HƯƠNG thầm quyến rũ mà ngoan cố
VẪN luôn nhẫn nhịn dẫu nào vui
ĐƯỢM mãi yêu kiều dù thậm khổ
HOÀI ước cùng nhau kết mộng nguyền
HỮU DUYÊN THIÊN LÝ NĂNG TƯƠNG NGỘ

HANSY

*
Thơ Đường luật là một thể thơ khó, chứa đựng nhiều ẩn ý đằng sau từng câu chữ, với bài thơ Đường luật viết theo thể Tung hoành Trục khoán HỒNG NHAN TRI KỶ, nhà thơ HANSY đã cho chúng ta thưởng thức một lối viết điêu luyện của người nghệ sỹ tài hoa.

Bài thơ gồm 2 thức với 2 câu Tung Hoành đảo lại trong từng thức như một lời tâm sự với người bạn gái, chắc hẳn được tác giả rất yêu thương, quý mến.

Trong đời người đàn ông có 3 kiểu yêu thương đối với phụ nữ: Vợ, Người Tình và Hồng nhan Tri kỷ. Thật diễm phúc cho người đàn ông nào có được một Hồng nhan Tri kỷ trong đời để ta có thể nói thật hết nỗi lòng (mà lòng người vốn nhiều ham muốn ích kỷ) và cũng hạnh phúc cho người phụ nữ nào được bạn trai tin tưởng và coi như Hồng nhan Tri kỷ của họ.

Ở thức 1 bài thơ viết theo Luật trắc Vần bằng với 2 câu Tung Hoành:

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Tri kỷ trầm hương vẫn đượm hoài


Xuyên suốt thức 1, tác giả dùng những từ ngữ thật đẹp như “hữu phước, thuỷ trúc, thanh mai, hồng nhan mộng…” để dần đưa người đọc trôi theo tình cảm người quân tử dành cho Hồng nhan Tri kỷ của mình.

Bài thơ viết theo thể Đường luật mà không hề khô cứng, ngược lại vô cùng mượt mà, tựa như một khúc nhạc du dương, trầm bổng, thiết tha...

Bài thơ Đường luật Thất ngôn bát cú kết cấu gồm: 2 câu đề, 2 cặp đối thực (câu 3, 4) 2 cặp đối luận (câu 5, 6) và 2 câu kết. Phải nói ở bài này nhà thơ Hansy đã viết rất chuẩn kết cấu này, trọn vẹn đủ ý đủ tình… Hai cặp đối của bài thơ cho ta thấy nét tinh hoa của thơ Đường luật và tài nghệ của tác giả:

THIÊN niên mãi kết nguyền tơ tóc
LÝ thú cùng vui nguyệt vọng đài
NĂNG hợp công tư vầy thuỷ trúc
TƯƠNG hoà thơ nhạc rợp hoàng mai


Có lẽ tình bạn của hai người bạn tri kỷ đã có từ thời thơ ấu, đã bền chặt thuỷ chung và vượt qua thử thách, không chỉ hoà hợp về tâm hồn, sở thích, tính tình mà còn chung một chí hướng…
Thật đáng quý, đáng trân trọng biết bao!

Sang thức 2, bài thơ được viết theo Luật bằng Vần trắc với 2 câu Tung Hoành đảo lại của thức 1:

Tri kỷ trầm hương vẫn đượm hoài
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ


Ở thức này, tác giả nhớ lại những kỷ niệm êm đềm của ngày đầu 2 người gặp gỡ:

Kỷ niệm ban đầu ôi thật ngố

Hai cặp đối cho ta thấy nét đẹp, nét duyên dáng, đáng yêu trong tính cách người phụ nữ Việt Nam, Hồng nhan Tri kỷ của tác giả:

TRẦM lặng ảo huyền giả tảng lơ
HƯƠNG thầm quyến rũ mà ngoan cố
VẪN luôn nhẫn nhịn dẫu nào vui
ĐƯỢM mãi yêu kiều dù thậm khổ


Từ 2 câu đề đến 2 câu kết xuyên suốt trong thức 2, ta thấy được niềm mong mỏi của tác giả với người tri âm, tri kỷ của mình ước được cùng nhau kết tóc xe tơ…

Nhưng….
Phải chăng ở trên đời yêu thương nhau vẫn cần chờ một chữ:

HỮU DUYÊN THIÊN LÝ NĂNG TƯƠNG NGỘ.

Minh Hien

https://1.bp.blogspot.com/-rc1OU_p7Iak/Xv8Ssg1EkzI/AAAAAAACOiw/f7ssH44WQ1cmMtzxIePz3vMgL28H-lD7QCLcBGAsYHQ/w486-h640/00.3.jpg

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

6
MỘNG MỊ

Mộng mị trùm bao giữa nguyệt hà
Ơi tình ngan ngát cõi mù xa
Buồn chăn gối chập chùng cơn huyễn
Lặng lẽ giấc uyên vọng tiếng gà
Vẫn muốn thêm dài câu ước phụng
Mà nào có được khúc đàn hoa
Vàng trăng ới hỡi vàng trăng nguyện
Rải xuống lòng mê khoảnh ấm nhoà

Khoảnh ấm trần gian đượm ái hoà
Cho nguyền thôi tủi buổi tình xa
Mà sao ngúng nguẩy nhiều như thế
Lại nữa chênh chao lắm vậy cà
Ngất ngưởng bên đời say cuốc tửu
Chòng chành giữa thế ngọng lời ca
Và mây với gió tìm đâu nhỉ
Trống trải niềm thương xót lạnh oà

HANSY

*
Những mong nhớ, khát khao trong cuộc sống chất chồng không nói hết được, dần len vào trong giấc mơ để Nhà thơ HANSY viết lên bài thơ MỘNG MỊ.

Bài thơ Đường luật gồm 2 thức viết theo thể Ô thước kiều (tức lấy 1 vài chữ ở câu cuối thức 1 để bắt đầu câu 1 của thức 2), lối viết này khiến 2 đoạn của bài thơ vừa gắn kết với nhau nhưng lại vừa đổi sang một nhịp điệu mới khi không dùng lại bộ vận của đoạn 1.

Bốn câu đầu của thức 1, tác giả liên tục dùng các từ láy “mộng mị, ngan ngát, chập chùng, lặng lẽ” khiến người đọc có cảm giác say dần vào giấc mộng êm đềm. Hai cặp đối ở thức 1 được tác giả sử dụng rất khéo khi dùng Giao cổ đối, rồi tiếp đến Lưu thuỷ đối. Các bạn đã am tường về thơ Đường luật chắc hẳn biết rõ tác dụng của 2 thể thức đối này, còn với độc giả thơ thuần tuý khi đọc bốn câu thơ đó sẽ thấy như một làn sóng hoà quyện, nối tiếp nhau:

Buồn chăn gối chập chùng cơn huyễn
Lặng lẽ giấc uyên vọng tiếng gà

Vẫn muốn thêm dài câu ước phụng
Mà nào có được khúc đàn hoa


Đối nhau chan chát mà không tạo cảm giác lặp lại, khiên cưỡng vì phải gò câu thơ vào đối cho đúng với luật của thơ Đường luật.

Sang thức 2, bắt đầu bằng hai từ lấy ở câu cuối thức 1 “Khoảng ấm” nhưng lại kết thúc thức 2 bằng hai từ “xót lạnh”, mong lắm những ấm áp trong tình yêu nhưng nào đâu mấy ai được vậy, vì trong yêu thương có hờn giận, ghen tuông, ích kỷ...

Mà sao ngúng nguẩy nhiều như vậy
Lại nữa chênh chao lắm vậy cà


Nàng rất nữ tính, kiêu sa, nhưng có lẽ tính đỏng đảnh đã làm chàng mệt mỏi:

Ngất ngưởng bên đời say quốc tửu
Chòng chành giữa thế ngọng lời ca


Thương hoa, tiếc ngọc lắm, yêu nhiều lắm mà cuối cùng vẫn phải xa nhau, chỉ còn lại những niềm thương tiếc mà cả hai đều cảm thấy trống trải trong tâm hồn.

Suốt cả bài thơ, khiến ta thấy một nỗi buồn man mác mà sâu lắng, sầu đó mà không bi luỵ, yêu đắm đuối mà không quỵ luỵ... Mong sao tình yêu luôn ngọt ngào không có những đớn đau như trong giấc mộng.

***
Đôi nét về xuất xứ bài thơ MỘNG MỊ:

Minh Hien có quen biết và được tác giả Hansy kể về mối tình lãng mạn của anh với một kiều nữ xinh đẹp, kiêu sa nhưng vì tính nàng hơi đỏng đảnh nên chàng chiều theo rất mệt. Bữa đó hai người giận nhau chẳng có lý do gì lớn cả, mà chàng dỗ mãi không được, biết nàng thích thơ nên chàng làm bài thơ MỘNG MỊ để tặng nàng. Nàng thích bài thơ lắm nhưng cứ dỗi hoài không chịu hoạ...

Đồng cảm với mối tình của họ, Minh Hien đã hoạ bài thơ CHIÊM BAO dùng đúng thể thức, cách đối cũng như một số cách tu từ của xướng, xin được giới thiệu cùng các bạn.

CHIÊM BAO
(Bài hoạ)

Chiêm bao gặp gỡ cuối Ngân hà
Chỉ có đôi mình thoả nhớ xa
Đã biết tình trao chìm suối ngọc
Mà sao mộng ước trải canh gà
Mờ sương khói hão huyền môi ấm
Huyễn hoặc tay mềm ảo cánh hoa
Trở nguyệt tan tành ôi nguyệt trở
Màn đêm sóng sánh lệ rơi nhoà

Màn đêm phủ xuống cảnh giao hoà
Cũng bởi yêu thầm nhớ trộm xa
Ví phỏng trời thương cho phận nhé
Nào đâu ái nhận kết duyên cà
Lòng ghen trỗi dậy mờ tâm tưởng
Nỗi tủi ôm choàng lịm tiếng ca
Hẹn kiếp này thôi đành lỡ dở
Đời như giọt nước vỡ tan oà

Minh Hien

https://1.bp.blogspot.com/-Zb-2pwoPxAA/X4HbqPqhXhI/AAAAAAACPX4/ED9KQhUq1vAkzxpW0TdkxIbkT9xYxKCHwCLcBGAsYHQ/w426-h640/44.jpg

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

7
XUÂN NỒNG

Xuân đang đến
Tết lại về
Người đi để lại câu thề vấn vương
Còn đây một áng thơ Đường
Tâm tình gửi nhớ người thương thuở nào.

Mưa lất phất
Gió lao xao
Mùa sang đôi lứa ngọt ngào bên nhau
Đường khuya xao xuyến muôn màu
Trầm hương thoang thoảng quyện lâu chẳng ngờ.

Môi si dại
Mắt ngây khờ
Tình thơ gửi gió hoang sơ đất trời
Chắc là vẫn nợ duyên đời
Cho nên lưu luyến không rời bước chân.

Ngồi sát lại
Xích thêm gần
Cho trăng ảo diệu thêm phần đẹp xinh
Người ơi giữ nhé câu tình
Cho Xuân ngào ngọt lung linh môi cười…

Minh Hien

*
Mùa Xuân muôn thuở vẫn luôn là một khởi đầu ngọt ngào đấy cảm hứng với nhiều âm ba của sóng tình lượn lại. Xuân đất trời cứ đến rồi đi, nhưng Xuân trong lòng thì đôi khi thật lì lợm, cứ trú ngụ bất hợp pháp trong những vành tim cháy bỏng thương yêu đôi lứa đang rộn ràng với hạnh phúc reo vui. Và XUÂN NỒNG của Nàng thơ MINH HIỀN cũng vậy, luôn đầy ắp những quãng nhạc lồng lộng trẻ trung thanh thoát và tình tự…

Xuân đang đến
Tết lại về
Người đi bỏ lại câu thề vấn vương
Còn đây một áng thơ Đường
Tâm tình gửi nhớ người thương thuở nào


Ở một đầu của sự nhớ thương, mùa Xuân chỉ về trong niềm nói “Trạng”, Trạng là bởi làm gì ở cái xứ nắng cháy da người vào quãng đầu năm mà lại có được lất phất mưa bụi bay bay kèm theo cái giá lạnh ngọt sắc như ở phía phía đầu bên kia! Ở đó có sương mờ huyền ảo lãng đãng trên mặt hồ, chập chùng trong những hàng cây con đường thấp thoáng bóng dáng tình nhân,

Mưa lất phất
Gió lao xao
Mùa sang đôi lứa ngọt ngào bên nhau
Đường khuya xao xuyến muôn màu
Trầm hương thoang thoảng quyện lâu chẳng ngờ


Hình như nhờ có cái rét mà người ta cảm thấy ấm áp hơn khi bên nhau thủ thỉ tầm tình, cộng hưởng hơn hơi ấm từ những trái tim hừng hực lửa đam mê cháy bỏng đang san sẻ cho nhau. Để thấy lòng gắn bó hơn khi tựa vào nhau cùng đâm chồi nẩy lộc tô điểm cho vườn yêu giữa cội Xuân lòng.

Môi si dại
Mắt ngây khờ
Tình thơ gửi gió hoang sơ đất trời


Ngẫm lại hình như nhờ duyên phận kết đôi nên cứ dùng dằng luyến lưu mãi trong nhau dẫu không ít lần bão giông tình đời giật xé không thương tiếc hai trái tim nhỏ nhoi và yếu ớt.

Chắc là vẫn nợ duyên đời
Cho nên lưu luyến không rời bước chân

Và rồi tất cả những hù doạ rét mướt của buổi tàn đông cũng qua đi tan biến vào hư không dưới sức ấm của những cặp tình nhân bên nhau như bóng với hình. Và ve bỗng râm ran khi chúm chím môi nồng ngồn ngộn đổi trao những thông điệp tình yêu cháy bỏng ngàn đời trên nền trời diễm ái của những trái tim mùa Xuân.

Ngồi sát lại
Xích thêm gần
Cho trăng ảo diệu thêm phần đẹp xinh
Người ơi giữ nhé câu tình
Cho Xuân ngào ngọt lung linh môi cười…


HANSY

https://1.bp.blogspot.com/-s-q1SsoeXEw/XRmWfV76cfI/AAAAAAACIXY/txdeThojSdYvR_XhILankcx0JSCk4SCrQCLcBGAs/w480-h640/12.jpg

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối