Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Poet Hansy

8
CHO EM TỰA VÀO ANH

Cho em tựa vào anh khi bão tố
Giữa cuộc đời sóng gió ngút ngàn xa
Biển cả xô dào dạt khúc tình ca
Lại có lúc vỡ oà muôn bọt bể

Cuộc sống tưởng nhiều khi vẫn thế
Nhưng sóng ngầm chia rẽ sẵn chực chờ
Một phút lơi sẽ ập đến bất ngờ
Thuyền nghiêng ngả xa bờ theo số phận.

Cho em tựa vào anh khi nóng giận
Lửa sẽ tan nắng ấm lại tràn về
Cho cuộc đời cháy bỏng nỗi đam mê
Lại đây em vỗ về an ủi nhé!

Đã lớn rồi sao còn như cậu bé
Ngả vào đây chia sẻ những nỗi niềm
Ai cũng vậy, đều có khoảng trời riêng
Là những điều thiêng liêng hơn tất cả

Cho em tựa vào anh khi vấp ngã
Gượng đứng lên chống trả giữa dòng đời
Có nhiều khi chẳng nói hết bằng lời
Cần yêu thương để vơi đi sầu muộn

Cho em tựa vào anh khi lạc hướng
Cho em tựa vào anh như ước muốn
Cho em tựa vào anh…
Bởi anh là hạnh phúc cuộc đời em.

Minh Hiền

*
Tình yêu muôn đời là những khúc tình ca thủ thỉ. Thủ thì với mình và thủ thỉ với tha nhân. Thật đẹp đẽ và nao lòng làm sao khi người tình cất lên những giai điệu ngọt ngào lúc nép vào lòng ta van nài niềm che chở… Hoá ra muôn đời – dẫu là có làm nên những chiến công hiển hách, những sự nghiệp kỳ tài… –  thì đoá hồng yêu thương kia vẫn mãi là “phái yếu” giữa giông bão của tâm tình. Đó cũng là những gì mà thi sỹ MINH HIỀN muốn gởi gắm đến người yêu thơ qua tình khúc CHO EM TỰA VÀO ANH…

Cho em tựa vào anh khi bão tố
Giữa cuộc đời sóng gió ngút ngàn xa
Biển cả xô dào dạt khúc tình ca
Lại có lúc vỡ oà muôn bọt bể


Cuộc đời là một biển mê hoặc đầy rủi ro và bất trắc, mà ngay đến những kẻ mạnh mẽ nhất có lúc cũng phải lả tay chèo khi đối diện với thách thức vô bờ. Và tình trường là rốn bão của tâm hồn. Chỉ một loáng sơ sểnh là nó sẽ cuốn ta đi, trôi mãi về phương trời vô định, chẳng thể nào cưỡng lại… Thì cho em tựa vào vai người nhé, để một thoáng hương lòng kịp sưởỉ ấm phút trầm bi.

Cuộc sống tưởng nhiều khi vẫn thế
Nhưng sóng ngầm chia rẽ sẵn chực chờ
Một phút lơi sẽ ập đến bất ngờ
Thuyền nghiêng ngả xa bờ theo số phận.


Mặt hồ phẳng lặng nào ai dám đoan chắc phía đáy vẫn ngủ yên? Nắng đang đẹp, mây bỗng ùn, trời xanh xám rồi những giọt nước mắt mùa Ngâu chợt về làm tái tê tâm trạng. Mưa gió là việc của trời mà trời còn không giữ trọn để trái đất được mãi mãi mùa xuân, thì với những hạt cát li ti như chúng ta trong vũ trụ bao la này, thể nào không có lúc bị những bất ngờ khách quan lẫn chủ quan gây ra tổn thương, đổ vỡ?  

Cho em tựa vào anh khi nóng giận
Lửa sẽ tan nắng ấm lại tràn về


Mà lòng người lại đa đoan, phức tạp hơn cả đất trời. Mới mật ngọt của ong rừng chan chứa mộng, quặt rất nhanh xuống chất đắng của mật người, đến nỗi ta choáng váng – thậm chí tê liệt đi – tâm hồn khi đối diện với tốc độ thay đổi siêu thanh của lòng người. Mà lại là lòng của người ta hằng yêu quý mới đau đớn xiêt bao!

Cho cuộc đời cháy bỏng nỗi đam mê
Lại đây em vỗ về an ủi nhé!


Nhưng rồi với những mặc định khoan dung, nhân hậu của tạo hoá ban cho người phụ nữ giúp nàng biến đau thương thành nước Cam lồ tưới xuống an ủi một mãnh thú đang gầm thét trong bi thương, uất nghẹn… Như một người mẹ hiền đang ôm ấp vỗ về và dỗ dành đứa con bất trị đầy hư hỏng của mình…

Đã lớn rồi sao còn như cậu bé
Ngả vào đây chia sẻ những nỗi niềm
Ai cũng vậy, đều có khoảng trời riêng
Là những điều thiêng liêng hơn tất cả


Và khi trái tim yêu của lòng dần lấy lại thăng bằng, ta nhanh chóng trở về làm thân sậy yếu ớt và mỏng manh, để được nép vào bóng tùng cao ngất nghễu, hít thở hơi ấm chở che của đấng trượng phu.

Bởi đã xác định muôn đời trong tâm thức, rằng chỉ xin được làm chiếc bóng đi bên cạnh cuộc đời người, được yêu thương, chở che và ngóng đợi…

Cho em tựa vào anh khi vấp ngã
Gượng đứng lên chống trả giữa dòng đời
Có nhiều khi chẳng nói hết bằng lời
Cần yêu thương để vơi đi sầu muộn


Và bởi người là tất cả của đời ta:

Cho em tựa vào anh khi lạc hướng
Cho em tựa vào anh như ước muốn
Cho em tựa vào anh…
Bởi anh là hạnh phúc cuộc đời em.


HANSY

https://1.bp.blogspot.com/-DCbSGHiOsmE/XRmWivIqm8I/AAAAAAACIYQ/B1sV8YG33S8tvS_-V8_QPGsD4sHsDHv6wCLcBGAs/w480-h640/21.jpg

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

9
EM CHỈ CÓ MÌNH ANH

Thế giới này em chỉ có mỗi anh
Sau anh sẽ không còn ai nữa cả
Và trước anh cũng chưa từng lơi lả
Bởi anh là tất cả cuộc đời em

Bài thơ này chỉ viết để mình em
Sợ làm tim yếu mềm thêm đau đớn
Tình yêu sâu mênh mông như biển lớn
Đau đáu nhìn một hướng mãi mà thôi

Em sinh ra chỉ biết có anh thôi
Và chết đi không còn ai nữa cả
Không nói được những lời yêu vội vã
Làm xót xa không chỉ mỗi riêng ai

Em vẫn đợi dù chẳng có ngày mai
Vầng trăng khuyết bao ngày không tròn vẹn
Hai miền xa chưa bao giờ hứa hẹn
Vẫn trao anh trọn vẹn mối tình đầu

Dẫu sau này mãi mãi phải xa nhau
Tim này chẳng thể yêu thêm lần nữa

Minh Hien

*
Như trang giấy trắng ghi những dòng chữ đầu tiên hằn sâu nhiều kỷ niệm – mối tình đầu – dẫu bạc bàng mỏng mảnh như những sợi tơ trời trong làn sương thu huyễn ảo, mà sao cứ quấn quýt quyện lấy ta gần như trong suốt cuộc đời mình… Hãy cùng lắng nghe nhịp đập ngọt ngào của con tim đang thủ thỉ thì thầm về một trong vài hiếm hoi của dấu ấn trên con đường tình sử qua EM CHỈ CÓ MÌNH ANH mà Nàng thơ Minh Hiền, với một minh định xác quyết đầy sức nóng của lửa tình yêu…

Thế giới này em chỉ có mỗi anh
Sau anh sẽ không còn ai nữa cả

Dẫu biết rằng, nghiệt ngã của cuộc đời lắm khi không cho ta được vuông tròn ước nguyện, nhưng đã yêu rồi, mấy ai không muốn dâng hiến tất cả những gì mình có – dẫu là quý báu đến mấy – cho người mà ta lắm khi còn xem quý và trọng hơn cả cuộc đời mình, bởi vì:

Và trước anh cũng chưa từng lơi lả
Bởi anh là tất cả cuộc đời em


Nhưng muôn đời, không có gì trong vũ trụ này là hoàn hảo và tuyệt đối cả. Những bóng mây xám xịt của lưỡi rắn hoang đường cõi thế thi thoảng làm u ám nẻo tình khiến cho hạt Nghi Ngờ nẩy mầm và xen lẫn vào giữa tình yêu để tách biệt hai trái tim đang hoà nhịp yêu thương. Định mệnh của con người là mong manh và đổ vỡ, luôn chực chờ xoá nhoà đi những giá trị cửu trường mà họ đã dày công xây dựng…

Dẫu thế người ơi, ta vẫn mãi nhủ thầm trong trái tim mình như một lời tuyên thệ vĩnh hằng với tình yêu.

Bài thơ này chỉ viết để mình em
Sợ làm tim yếu mềm thêm đau đớn
Tình yêu sâu mênh mông như biển lớn
Đau đáu nhìn một hướng mãi mà thôi


Và không chỉ có thế! Còn rất nhiều nguyên do trọng đại và nặng ký để ta có thể trút cạn mạch sống tình yêu của mình dâng hiến cho người tình mơ mà không hề gợn lên một tẹo đắn đo ngần ngại…

Em sinh ra chỉ biết có anh thôi
Và chết đi không còn ai nữa cả


Thật nao lòng khi uống cạn những dòng mật ngọt yêu thương chất ngất và mặn mòi đến vậy! Thế giới hàng tỷ người nhưng ta chỉ nhìn thấy có mỗi mình Người!  Và khi đã đi vào cõi vĩnh hằng, nếu không được cùng người nắm tay tung tăng lên cõi thiên đường thì vĩnh viễn ta sẽ tự cầm tù linh hồn mình trong ngục tù cô độc cả ở phía thế giới bên kia!

Rồi thầm lặng gậm nhấm cái chao lòng dẫu bên trong tâm tưởng là biển cả dung nham của liên hoàn núi lửa.

Không nói được những lời yêu vội vã
Làm xót xa không chỉ mỗi riêng ai


Cứ những tưởng tình yêu lớn đến vậy sẽ bao trùm tất cả, người sẽ hiểu hết tấm lòng và mạch nhựa yêu thương của tim ta. Nhưng… – thật oái oăm cho cái chữ Nhưng nghiệt ngã của sóng đời – những quãng cách không gian, những trễ tràng của thời gian, những bóng đen lãng vãng của Satan… luôn rập rình giơ bàn tay lông lá bẩn thĩu muốn xoá tan viễn cảnh bồng lai hằng mơ tưởng…

Dẫu là thế thì ta vẫn hoài tự hứa với lòng:

Em vẫn đợi dù chẳng có ngày mai
Vầng trăng khuyết bao ngày không tròn vẹn
Hai miền xa chưa bao giờ hứa hẹn
Vẫn trao anh trọn vẹn mối tình đầu


Mà nào chỉ có vậy, người ơi…………….

Dẫu sau này mãi mãi phải xa nhau
Tim này chẳng thể yêu thêm lần nữa


HANSY

https://1.bp.blogspot.com/-tayWUWCDj-w/XRmWnnHdmUI/AAAAAAACIZk/Vl3fqt-LPOkQs5uwboEnCJi0Z2MnS0E-gCLcBGAs/w480-h640/37.jpg

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

10
HÀ NỘI MÙA NÀY

Mùa này Hà Nội lạnh lắm không em?
Tiếng vọng xa xăm chen vào nỗi nhớ
Thoảng nỗi buồn nghe nặng nề hơi thở
Chẳng biết mấy mùa được ở cùng anh.

Nguyện làm sơn ca lảnh lót trên cành
Không duyên phận nên đành mơ cõi mộng
Mang tiếng hát làm niềm vui cuộc sống
Dẫu biết tình mình mỏng mảnh như tơ.

Viết tên anh ẩn trong mỗi tứ thơ
Mùa đông lạnh bơ vơ con phố nhỏ
Ở phương xa có khi nào anh nhớ
Ta đã từng gặp gỡ tự ngàn xưa.

Hà Nội chiều nay lất phất cơn mưa
Làm ướt má em, vừa lau lại ướt
Nỗi lòng này chỉ có mưa hiểu được
Nên hoà từng giọt nước nhẹ nhàng rơi…

Minh Hien

*
Ở hai đầu nỗi nhớ, nắng gió miền Nam thì muốn choàng lên Hà Nội thân thương chiếc chăn nghĩa tình nồng mặn để ngăn bớt nỗi đơn côi trong cái rét ngọt nàng Bân, thì ở phía đầu kia đang vật vã khó chịu trong cái nham nháp của mưa phùn đông lạnh, chỉ ao ước vỗ cánh bay về phương trời đang lồng lộng gió chướng yêu thương…
HÀ NỘI MÙA NÀY thế nào hỡi Nàng Thơ Minh Hiền?

Mùa này Hà Nội lạnh lắm không em?
Tiếng vọng xa xăm chen vào nỗi nhớ


Thảng nhớ triền miên ùa về vây kín con tim đang lẻ loi trên con đường giá lạnh của mùa đông với những khát khao cháy bỏng một vòng tay chắc nịch và ấm áp, một bờ môi nóng đà đượm ân tình, được tựa vào lồng ngực to bè nhấp nhô trong nhịp thở nồng nàn đầy dáng vẻ chở che biết mấy yêu thương. Cùng nghiêng tai lắng nghe nhịp đập rộn ràng của con tim tươi khoẻ luyến láy khúc xuân tình…

Thoảng nỗi buồn nghe nặng nề hơi thở
Chẳng biết mấy mùa được ở cùng anh


Len lén chút tơ sầu vương lên đuôi mắt, bởi ao ước mãi hoài sao cứ vẫn là diệu vợi ước ao. Mà như một linh cảm của định mệnh tình yêu e là sẽ chẳng bao giờ giấc mơ hạnh ngộ bình dị như của bao đôi tình nhân vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực được.

Ôi, thật ngán ngẫm làm sao cho cái không gian trở ngăn đầy nghiệt ngã và vô cùng này, cái thời gian chán ngắt dài lê thê dằng dặc của sự ngóng trông chờ đợi một phép mầu của tiên giới. Rủi thay, cái tiên giới của thế kỷ 21 cũng không còn bến bờ để mà dối lòng níu bám. Thì thôi vậy, đành thả hồn vào trong ước mơ viễn vông nhắm mắt đưa chân đổ thừa cho số phận đã an bài…

Nguyện làm sơn ca lảnh lót trên cành
Không duyên phận nên đành mơ cõi mộng
Mang tiếng hát làm niềm vui cuộc sống
Dẫu biết tình mình mỏng mảnh như tơ


Mùa đông nào mà chả lạnh, nhưng cái rét buốt của mùa đông tâm hồn thật là đáng sợ, nó làm cho tím thẫm cả một khuỷnh trời Xuân. Ta trôi trong dòng đời ồn ã mà như đang lạc loài giữa sa mạc mênh mông bão cát châm xuyên hàng vạn mũi kim bén nhọn vào tâm hồn và thể xác mình. Những mảng nhớ cứ dội về làm tức nghẹn cả dòng tim…

Viết tên anh ẩn trong mỗi tứ thơ
Mùa đông lạnh bơ vơ con phố nhỏ


Rồi ngớ ngẩn trốn vào tiền kiếp, lấy cáI mơ hồ sương khói không thực hòng che lấp vá víu thực tại đang nát tan vì vết thương cách trở giữa một mùa đông có một trái tim lòng mà cũng như không.

Ở phương xa có khi nào anh nhớ
Ta đã từng gặp gỡ tự ngàn xưa


Định mệnh đã an bài!
Định mệnh của Tơ hồng Nguyệt lão không chịu se duyên hay lòng ta chần chừ bất định giữa ngã ba đường khiến nghị lực tiêu tán mà trở nên yếu đuối trước nghịch cảnh trái ngang nên không thể vượt bão giông dắt tay nhau tìm về vùng đất hứa? Vì sao ngày xưa ông bà ta thua kém mọi bề mà vẫn dõng dạc “Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua”? Còn giờ đây với phương tiện giao thông hiện đại chưa chợp xong giấc ngủ ngắn đã có thể ngã vào lòng nhau trong đắm say hạnh ngộ thì lại là không thể?

*****
Hà Nội chiều nay lất phất cơn mưa
Làm ướt má em, vừa lau lại ướt


Mưa bụi bay bay đầy trời, mưa thương mưa nhớ chan ướt cõi lòng, những giọt lệ tình làm ướt sũng bầu trời thương nhớ. Ngữa mặt lên trời chờ phương Nam gởi chút nắng ấm về hong khô niềm hờn tủi, phơi lòng trước nhớ đợi gió chướng ùa về trong lồng lộng nồm yêu. Để nước mắt ngỡ ngàng khắc khoải xót xa  vụt biến thành những hạt ngọc trai lung linh sắc diện diễm ảo của hoan kỳ.

Nỗi lòng này chỉ có mưa hiểu được
Nên hoà từng giọt nước nhẹ nhàng rơi…


Rồi bất giác trong góc sâu thẳm nào đó của tâm hồn có tiếng gió Nam khe khẽ vọng về: Đứng dậy đốt lên ngọn lửa yêu thương cho toả bừng thực tại hay lẵng lặng cúi đầu chấp nhận đầu hàng số phận phải vĩnh viễn đắm chìm trong màn mưa lạnh đêma đen vĩnh cửu???

HANSY

https://1.bp.blogspot.com/-Q4AUvZVjqH4/XRmWn8Ib-4I/AAAAAAACIZo/ygyBotlOSOMWaH7TWiY8BYx3sCd_Xy6OQCLcBGAs/w480-h640/38.jpg

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

11
TIẾNG VỌNG THỜI GIAN

Chiếc bình cổ em nâng niu gìn giữ
Dù thời gian bụi phủ dáng u hoài
Nó cũ quá, không chịu được lâu dài
Hoa héo úa nhuỵ đài đang gục xuống

Cất chiếc bình quý, nghìn năm đã luống
Để ngắm nhìn viễn tưởng bóng hình qua
Tháng năm nào nét mực đã phôi pha
Dòng chữ viết cũng nhoà trong ký ức

Mùa xuân đến muôn hoa đang rạo rực
Người bán mua đông đúc chợ hoa xuân
Ngắm hoa xinh, lòng dạ cứ tần ngần
Bình đã cất, nên chần chừ quay gót

Thay bình mới, mà nghe lòng xa xót
Cánh hoa rơi vẫn đọng giọt sương mềm
Ngày cuối đông, giá lạnh đã nhiều thêm
Mưa đổ ướt bên thềm... ai có biết?

Minh Hien

*
Thời gian là một khái niệm tưởng chừng rất vô hình giữa cuộc sống trần gian, nào mấy ai thấy được hình thù của nó như nào. Nó đến rồi đi, chẳng biết đến từ đâu và đi về chốn nào. Thời gian cứ thế, lẵng lặng và vô tình lướt qua đời người, lướt qua muôn ngàn sự vật, không chào hỏi khi đến và cũng chẳng tạm biệt khi đi. Thế còn TIẾNG VỌNG THỜI GIAN qua những âm vang con chữ của Nàng thơ MINH HIEN thì như nào?

Chiếc bình cổ em nâng niu gìn giữ
Dù thời gian bụi phủ dáng u hoài


Thời gian có thể vô hình, nhưng dấu tích thời gian đi qua được lưu lại rất rõ ràng trên mọi sự vật. Một lớp bụi nhuốm màu hoang phế dẫu chỉ phủ rất mỏng trên chiếc bình cắm hoa cũng có thể giúp ta nhận diện được tiếng thời gian đã đi qua trên sự vật này. Nhưng nào chỉ có thế, lớp bụi thời gian còn hoà quyện vào cả cái nền cổ của chiếc bình xưa khiến dường như ta đang được đánh thức bởi những âm vọng xa xôi của một thời quá vãng, để mù sương kỷ niệm chợt dần dà sáng tỏ hiện về.

Nó cũ quá, không chịu được lâu dài
Hoa héo úa nhuỵ đài đang gục xuống


Sức nặng của thời gian quả thật khủng khiếp! Nó làm hao mòn đi tất cả những gì ngày nao lộng lẫy, ngọt ngào… Ngay một chiếc bình được xem là rất cổ cũng phải đoạn đành còng lưng xuống dưới lớp bụi thời gian. Mà nào chỉ có nó, những cánh hoa được cắm trong bình cũng lâu rồi không được thay mới nên cũng ủ rũ gục đầu buồn cho số phận. Như một kỷ vật quý giá và thiết thân còn sót lại sau một vòng đời cay nghiệt giữa cát bụi trần ai, cánh hoa đài các hôm nào từng theo nó như hình với bóng cũng cùng chung số phận đủi đen, buồn thảm…

Cất chiếc bình quý, nghìn năm đã luống
Để ngắm nhìn viễn tưởng bóng hình qua
Tháng năm nào nét mực đã phôi pha
Dòng chữ viết cũng nhoà trong ký ức


Cái quá vãng một thời bừng hoan như lửa trại bỗng điêu tàn theo nắng gió thời gian. Thì thôi, hãy cất đi kỷ niệm hôm nào vào vòng tim ký ức, để khâm liệm một ân tình tưởng chừng vĩnh cữu, có dè đâu nắng quái chiều hôm điên đảo làm nhưng nhức suốt cả một quãng thơ buồn. Lòng dặn lòng, tất cả chỉ là mơ, bừng tỉnh dậy thấy đời đầy gai góc. Thì xin tình hãy lui về dĩ vãng, nép tận đáy lòng và chìm nghỉm giữa hư vô…

Mùa xuân đến muôn hoa đang rạo rực
Người bán mua đông đúc chợ hoa xuân
Ngắm hoa xinh, lòng dạ cứ tần ngần
Bình đã cất, nên chần chừ quay gót


Thời gian là liều thuốc nhiệm mầu mà Thượng đế đã trao cho loài người giúp tẩy xoá đi những vết thương lòng mà độ nào râm ran rỉ máu. Rồi cuộc sống vẫn lững lờ tuôn chảy, rồi thời gian vẫn lặng lẽ thay chiều, phố phường vẫn hối hả nhịp bước nhân sinh, trái đất vẫn quay và muôn ngàn tinh tú vẫn thế…

Ta vẫn phải tiếp tục cuộc sống dù muốn hay không. Vẫn phải cùng thời gian sóng đôi dù lắm khi không cảm nhân có nó hiện diện trong cuộc đời mình. Trước mắt là ánh hồng của bình minh, là rạng ngời của hoa xuân nở thắm. Ta làm gì đây? Đứng lại để thiếp cả linh hồn vào vườn hoang đã rụi tàn kỷ niệm hay bước tiếp về hướng ánh mặt trời của khoảng nắng tương lai?  

Thay bình mới, mà nghe lòng xa xót

Cuối cùng, thực tế cuộc sống không cho phép ta chôn mình mãi trong vũng lầy quá vãng. Giã từ nhé những tháng ngày mơ mộng của tình yêu, những đêm say sưa trong mật ngọt ân nguyền như lạc vào bồng lai tiên cảnh, những vần thơ chải chuốt nóng bỏng ái ân, những vũ khúc nghê thường tưởng chừng đang đắm chìm trong cung vàng điện ngọc của trời thương dấu ái.

Cánh hoa rơi vẫn đọng giọt sương mềm

Thì vẫn cố ngoái lại một lần sau chót, bởi:

Áo nào phai mà chẳng xót chút màu xưa
[Quang Dũng]

Thơ Minh Hien thường nhẹ nhàng, bàng bạc nhưng ẩn chứa bên trong những lớp con chữ với nhiều tầng nghĩa khiến càng đọc nhiều lần càng cảm thấy thấm thía cho cái tình ẩn náu sâu kín như lớp sóng ngầm dưới đáy hồ tình cảm, khiến cho ta có cảm giác dường đang thưởng thức âm ba man mác của Tiếng vọng thời gian làm xao xuyến cả tâm hồn và bất chợt nao lòng khi dõi mắt về cuối phương trời xa thẳm…

HANSY
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

12
BẢN TÌNH CA CHO EM

Bản tình ca anh viết tặng riêng em
Có ánh bình minh êm đềm tha thiết
Màu thu phai chiều nao mình tiễn biệt
Đọng trong tim em viết lại thành thơ

Trái tim yêu nên bỗng hoá dại khờ
Đếm thời gian đợi chờ nhiều năm tháng
Hoàng hôn buông khung trời thêm tĩnh lặng
Em giấu mình sâu lắng cõi hồn mơ

Dẫu vô vọng em vẫn cứ đợi chờ
Phép nhiệm màu sẽ cho mình như mộng
Ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng
Chẳng còn buồn một bóng nghĩ về ai

Bởi niềm mơ theo suốt quãng đường dài
Luôn nhịp bước làm sao mình tả xiết
Chỉ yêu thôi, mọi điều không cần biết
Em tự mình huyễn hoặc với lòng em

Minh Hien

*
Gia tài của một cuộc tình chính là kỷ niệm, mà kỷ vật đắt giá nhất lại là những bản tình ca. Đó là những đan dệt nên linh hồn của một trường ca tình cảm vỹ đại giữa hai tâm hồn đang giao thoa trong mọi ngõ ngách của biển tình. Mỗi cuộc tình, mỗi cặp đôi yêu nhau có rất nhiều bản tình ca trao gởi về nhau mang màu sắc khác nhau rất đặc trưng của riêng họ. Thế thì trong cuộc tình của mình, nàng thơ MINH HIỀN đã nhận được bản tình ca “đặc sản” như nào của “chàng” qua giai điệu BẢN TÌNH CA CHO EM?

Bản tình ca anh viết tặng riêng em
Có ánh bình minh êm đềm tha thiết

Có lẽ trên đời này không gì xưa cũ sánh bằng trái đất bằng tình yêu. Nhưng thật lạ lùng, dẫu có ra đời từ thuở hồng hoang nhưng cho đến hôm nay – thậm chí đến tận tương lai xa mù của nhân loại – thì tình yêu vẫn y như người tình không tuổi: trẻ trung, háo hức, sinh động và… nhiệm mầu! Nhiệm mầu là bởi, khi yêu, tự nhiên đôi mắt và tâm hồn biến thành những nhà ảo thuật trứ danh và hoàn hảo nhất khi chiếu rọi vào thực tế cuộc sống.

Đọng trong tim em viết lại thành thơ

Thật vậy, khi nhận được một bản tình ca – dù bằng hình thức nào – của người yêu, thì tác động thật tự nhiên của nó khiến cho những gì “cảm” và “thấy” của người nhận đều biến hình một cách rất ảo diệu, làm bất ngờ ngay cả người trong cuộc. Nó lấp lánh ánh bình minh, nhưng không phải cái rực lửa của những tia nắng đầu ngày đang hừng hực toả ra sức nóng càng lúc càng cao, mà lại nồng nàn man mác một cách êm đềm, thiết tha đầy nũng nịu! Nó cũng có thể đúc kết tinh anh lại để biến thành những dòng thơ ngào ngọt ân tình!  Và:

Màu thu phai chiều nao mình tiễn biệt
….
Trái tim yêu nên bỗng hoá dại khờ
Đếm thời gian đợi chờ nhiều năm tháng
Hoàng hôn buông khung trời thêm tĩnh lặng
Em giấu mình sâu lắng cõi hồn mơ


Lẽ tất nhiên tháng ngày của tình yêu có sáng cũng như chiều, đó là định luật tất yếu của vũ trụ này: Có bình minh tất sẽ đến hoàng hôn! Và cả những khoảng lặng rất khó diễn tả hết ý nghĩa đích thực của sinh mệnh một cuộc tình. Nhưng nhờ những bản tình ca – cũ cũng như mới – đã giúp cho vườn tình có được một bộ áo giáp thật vững chải khi cần chống cự lại những cuộc tấn công điên loạn của nghi ngờ và xa cách: Hai kẻ thù đặc biệt nguy hiểm của tình yêu.

Dẫu vô vọng em vẫn cứ đợi chờ
Phép nhiệm màu sẽ cho mình như mộng


Và thật kỳ lạ và nhiệm mầu, các bản tình ca của kỷ niệm vẫn tạo ra được những tia hy vọng – dẫu có thể rất nhỏ nhoi – khi mọi thứ dường như không còn gì để bấu víu và tin tưởng về một ngày mai tương phùng hạnh ngộ! Nếu ban đầu các bản tình ca đã làm nên các nhà ảo thuật kỳ tài có một không hai, thì cũng chẳng ngạc nhiên gì khi tin rằng, cũng với những kỷ vật sáng giá đó sẽ lại tiếp tục làm nên phép mầu khi tình yêu đang có nguy cơ đi vào ngõ cụt.

Ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng
Chẳng còn buồn một bóng nghĩ về ai
………..
Bởi niềm mơ theo suốt quãng đường dài
Luôn nhịp bước làm sao mình tả xiết


Và quả đúng là nhiệm mầu khi nhờ những bản tình ca mà niềm hy vọng trở lại, lớn dần và xua đi bao nghi ngờ, xa cách đã hành hạ con tim si tình đang rướm máu...

Chỉ yêu thôi, mọi điều không cần biết
Em tự mình huyễn hoặc với lòng em


“Chỉ yêu thôi”, vâng, chỉ nên là thế khi chấp nhận bước vào vườn tình ở thế gian này. Sinh, lão, bệnh, tử. Đó là quy luật của mọi quy luật. Đừng nói với nhau: “Sẽ yêu mãi mãi”, vì không có gì là vĩnh cửu trong cuộc đời này – kể cả tình yêu. Mà nên nói: “Chỉ yêu thôi”, như một thái độ dứt khoát về sự “cho” không điều kiện trong lĩnh vực tình cảm yêu đương mà không cần ràng buộc đối tác bất cứ điều kiện nào – kể cả điều kiện rất công bằng là sau khi “cho” phải được “nhận” lại một cái gì đó tương xứng.

BẢN TÌNH CA CHO EM qua diễn ngôn của MINH HIEN, dẫu đơn sơ và mộc mạc, vẫn đủ sức đem lại cho chúng ta một suy nghĩ sâu xa về triết lý trong tình yêu. Đó là cảm thức thật sự của CHO và NHẬN trong một cuộc tình. Đừng bao giờ tính toán chi li mà có khi vô tình làm vẩn đục đi bầu không khí trong lành và thánh thiện của tình cảm yêu đương, bởi những khoảnh khắc thăng hoa kỳ diệu không nhiều giữa hai người đang yêu nhau. Hãy cho đi rồi sẽ được nhận lại, dù ta chẳng bao giờ yêu cầu hay mong mỏi. Vì Luật Nhân Quả đã xác định sự thật muôn đời như thế kia mà!

HANSY
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

13
VALENTINE TRẮNG

Em có anh trong ngày tươi đẹp nhất
Tim bồi hồi ngây ngất cõi hồn em
Nụ hôn trao, em xin nguyện mãi gìn
Dẫu cách trở trăm nghìn xa thăm thẳm.

Em bên anh tình sâu dài nghĩa mặn
Đã bao mùa Valentine trắng gửi trao em
Càng yêu thương hạnh phúc lại nồng thêm
Chuyện đôi mình hằng đêm vào cổ tích.

Em trao anh nồng nàn hương cỏ mật
Trái tim yêu chân thật mối tình em
Say sưa kể chuyện tình lúc nửa đêm
Lời yêu đương ngọt mềm muôn vạn kiếp.

Em cùng anh sẽ không còn bóng chiếc
Mùa xuân đầy lá biếc gửi người thương
Kéo không gian xáp lại nối hai phương
Nắng sẽ toả trên đường ai vẫn đợi.

Em yêu anh,  tình đầu là tình cuối
Thuỷ chung lòng không đổi, nhé anh yêu
Quấn quyện vào nhau sớm sớm chiều chiều
Dẫu có chết không chia lìa được nữa...

Minh Hien

*
Đã từ lâu, gần như trên toàn thế giới, những người yêu nhau chọn  riêng cho mình một ngày kỷ niệm Tình Yêu gọi là: Valentine’s Day hay Ngày Tình Nhân.

Nhưng thuộc tính của tình yêu là TRAO và NHẬN. Vì thế, dường như với chỉ một ngày Valentine Đỏ [14.2] ngọt ngào thì xem chừng vẫn chưa đủ với những con tim đang loạn nhịp yêu đương. Vậy nên, những người yêu nhau đã lấy thêm một ngày nữa, gọi là Valentine Trắng, lùi sau đúng một tháng, cốt để bày tỏ tình cảm sâu xa, nồng mặn của mình trước tấm lòng yêu thương vô bờ bến của người đã cất giữ hình bóng mình trong buồng tim luyến ái, đã thể hiện sự yêu thương nồng cháy bằng những lời nói, những món quá… trong ngày Valentine Đỏ.

Thông thường, Valentine – Đỏ hay Trắng –  là dịp để tôn vinh tình yêu đôi lứa, để bày tỏ tình cảm giữa các cặp tình nhân bằng những cánh thiệp Valentine lộng lẫy, những bó hoa hồng thơm ngát, những hộp sô cô la đậm đà hương vị quyến rũ…  Nhưng Nàng thơ MINH HIEN đã hồi tặng cho người mình yêu một món quà thật đặc biệt: Bài thơ VALENTINE TRẮNG!

Bài thơ như một tiếng lòng tha thiết, thay lời muốn nói, thể hiện rõ sự cảm tạ chân thành nhiều cung bậc về tất cả những gì đã nhận được từ người yêu trong quá khứ của cuộc tình nồng mặn, thể hiện rõ nét nhất là biết bao yêu thương chân tình mà người yêu đã dành riêng cho mình trong dịp lễ Valentine Đỏ vừa qua trong tháng trước. Ở đây, TRAO và NHẬN cứ qua lại tuần hoàn giữa hai người, nối tiếp nhau không bao giờ ngừng nghỉ, chẳng khác nào bản luân vũ con tim quấn quyện mãi không rời của những kẻ đang đắm chím trong hoan lạc yêu thương…

Em bên anh tình sâu dài nghĩa mặn
Đã bao mùa Valentine trắng gửi trao em


Nói như thế không có nghĩa trong những mùa Valentine Đỏ không trao gì cho nhau, bởi Valentine Trắng là sự hồi đáp về những gì nhận được trong Valentin Đỏ kia mà! Valentine Trắng có là để  minh định thêm rằng, những mùa Vlentine Đỏ, Trắng xen kẻ lẫn nhau đã hình thành nên một lâu đài kỷ niệm vàng son của cổ tích tình yêu đôi lứa. Bởi không chỉ TRAO nhau ân tình trong ngày Valentine Đỏ mà còn được NHẬN lại chân tình, đà đượm trong ngày Valentine Trắng. Đó mới chính là chân lý của tình yêu: TRAO và NHẬN liên tục hoán chỗ cho nhau như một sự luân hồi bất tuyệt của triết lý nhân quả vậy!

Em có anh trong ngày tươi đẹp nhất
Tim bồi hồi ngây ngất cõi hồn em
Nụ hôn trao, em xin nguyện mãi gìn
Dẫu cách trở trăm nghìn xa thăm thẳm


Thông thường, người nam là nhân vật chủ động phát khởi những dấu hiệu và cử chỉ của tình yêu, tạo cảm giác đang TRAO tín hiệu xúc cảm về phía người tình. Người nữ, trong thực cảnh đó, xem như đang đón NHẬN và dẫn dắt xúc cảm tình yêu hoà lẫn vào trong trái tim mình. Nhưng đó không phải chỉ là sự tiếp xúc vật lý đơn thuần giữa hai cái hôn hay sự âu yếm qua lại, mà với phái nữ, những gì người yêu trao đến có khi động chạm đến tận cùng xúc cảm của họ, thậm chí thần thánh lên thành kỷ vật thiêng liêng sẽ bảo quản suốt đời dẫu có gặp bão táp mưa sa, gió giông vùi dập...

Có người ví dí dỏm rằng: Đàn ông như chiếc bếp ga, Phụ nữ như chiếc bàn là [ủi]. Xét về nhiều khía cạnh trong tương quan tính cách nam nữ thì quả có phần đúng như vậy. Nam giới như những người thợ săn, hùng hổ lao tìm và tìm mọi cách để chế ngự, chiếm đoạt con mồi bằng những hành vi sôi động, náo nhiệt và nhanh chóng nhất. Thật đáng mặt nam nhi! Tuy nhiên, sự đời cái gì cũng có hai mặt cả. Bạo phát thì bạo tàn. Nóng nhanh như chiếc bếp ga vừa bật lên nhưng cũng chóng nguội khi tắt công tắc. Còn chiếc bàn là xem ra việc khởi động có vẻ chậm chạp khi cần có độ nóng cần thiết, nhưng dẫu có rút phích cắm điện ra lâu rồi nhưng vẫn còn  ủi được vô khối đồ đạc!

Vì vậy, đừng nhầm tưởng rằng họ chỉ biết đón nhận xúc cảm từ người yêu một cách có vẻ thụ động, mà chính do bản chất của nữ là thế: dịu dàng, đằm thắm nhưng đượm đà và thật bền lâu. Bởi sau khi đón nhận những xúc cảm yêu thương từ người tình trao cho, họ như nuốt trọn niềm yêu vào tận đáy lòng và phong kín trong góc riêng tư bé nhỏ như mật thất vậy. Những xúc cảm “để dành” đó luôn thì thầm trong tim họ và thôi thúc một sự hồi đáp xứng tầm.

Em trao anh nồng nàn hương cỏ mật
Trái tim yêu chân thật mối tình em
Say sưa kể chuyện tình lúc nửa đêm
Lời yêu đương ngọt mềm muôn vạn kiếp


Vẽ ra một không gian tình tự đầy mật ngọt của tương lai. Nghĩa là, từ mầm hạt của trái ngọt tình yêu người thương ươm tặng, nàng sẽ xây dựng nên một vườn địa đàng cho hai đứa thoả tình mong. Nếu người con trai với thiên chức tạo hoá ban cho là sự truyền giống, khiến cho họ hay “ngó ngang, liếc dọc” để tìm “con mồi” thì lạ lùng thay, bản chất nữ rất hiếm hoi mắc phải những tật xấu kiểu như vậy. Cũng không như người đàn ông hay “ham của lạ”, “đứng núi này trông núi nọ”, thậm chí bỡn cợt cùng tình yêu. Với phụ nữ, yêu ai là họ có vẻ rất nghiêm túc, cụ thể là bắt đầu vẽ ra ngôi nhà hạnh phúc của hôn nhân, với những toan tính gắn kết dài lâu với người mà trái tim họ đã mở cửa và trao trọn. Đó cũng là một trong vài lý do cốt yếu khiến người phụ nữ “đau” hơn khi tan vỡ cuộc tình.

Em cùng anh sẽ không còn bóng chiếc
Mùa xuân đầy lá biếc gửi người thương
Kéo không gian xáp lại nối hai phương
Nắng sẽ toả trên đường ai vẫn đợi


Tình yêu đem lại cho con người sự mơ mộng tuyệt vời nhất. Nhưng với người đàn ông, bên cạnh tình yêu còn có công danh và sự nghiệp nữa. Đôi khi, tình yêu còn có vẻ lép vế hơn so với những hoài bão – thậm chí có khi chỉ là công việc –  mà  một trang nam nhi đang theo đuổi. Bởi thế, trong tình yêu, nam giới có vẻ “tỉnh” hơn phụ nữ khá nhiều. Theo thống kê của những tổ chức uy tín thì, trong tình yêu, phụ nữ thường CHO nhiều hơn NHẬN, và dám “chết” cho tình yêu nhiều gấp đôi nam giới!

Và vì nhiều mơ mộng khi đắm chìm trong mật ngọt tình yêu nên họ thường thủ thỉ với người yêu mà cũng như tự nói với chính mình lời thề nguyền trăm năm gắn bó son sắt không bao giờ nhạt phai, cách biệt. Bởi làm sao xa nhau khi cả kiếp này đang cố thực hiện cho được lời ước hẹn cau trầu tự tiền kiếp xa xưa: Dẫu tái sinh vẫn là chồng vợ. Dẫu trái đất không còn thì giữa vũ trụ hư không này mình vẫn mãi có nhau…

Em yêu anh,  tình đầu là tình cuối
Thuỷ chung lòng không đổi, nhé anh yêu
Quấn quyện vào nhau sớm sớm chiều chiều
Dẫu có chết không chia lìa được nữa...


Bài thơ Valentine Trắng, qua diễn cảm của Minh Hien, dẫu đơn sơ nhưng gói trọn một chân lý bất hủ của tình yêu: TRAO và NHẬN luôn tuần hoàn giữa hai con tim gắn bó. Là quà tặng cao quý và sang trọng nhất khi cần bộc lộ tình cảm giữa hai kẻ yêu nhau. Là vòng tròn bất tử mà Chủ thể và Khách thể luôn hoán chỗ cho nhau để thể hiện trọn vẹn tâm thế của người tình trong không gian vô hạn. Mọi hình thức khác của quà tặng trong Ngày Tình Nhân đều quy về ý nghĩa của mối chung cuộc đó.

Và, Valentine ơi, yêu biết mấy vô chừng!

HANSY
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

14
ĐÔI MẮT PLEIKU

Em đẹp thế Pleiku ơi, Trái tim tôi muốn vỡ tan rồi.
Không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt Pleiku - Biển Hồ đầy.

Có hàng thông xanh trong đôi mắt em,
Có dòng Sê San trong đôi mắt em,
Có hương rượu cần say men, say men,
Có ngọn lửa nào đang nhen, chơi vơi.

Em đẹp thế Pleiku ơi, Trái tim tôi muốn vỡ tan rồi.
Không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt Pleiku - Biển Hồ đầy.

Nhạc sỹ NGUYỄN CƯỜNG

*
Khi tôi còn rất bé chỉ khoảng 7, 8 tuổi, tôi có may mắn được gặp và nghe Nhạc sỹ Nguyễn Cường nói chuyện và biểu diễn những bài hát do ông phổ nhạc ở ngay tại gia đình mình. Khi đó bố mẹ tôi cứ khoảng 2 tuần, hay 1 tháng lại tổ chức những buổi liên hoan ca nhạc nhẹ ở ngay tại gia và mời bạn bè là các văn nghệ sỹ về để nói chuyện văn chương. Nhạc sỹ Nguyễn Cường là lớp đàn anh của bố mẹ tôi, khi đó đã khá nổi tiếng với các sáng tác về Tây Nguyên, buổi mạn đàm có nhạc sỹ để lại dấu ấn mãi trong tôi đến tận bây giờ. Hôm đó, nhạc sỹ đến ăn mặc giản dị, hơi bụi bặm một chút, đầu vẫn đội chiếc mũ cao bồi, khá giống với hình ảnh ông thường xuất hiện trên mặt báo, ông vừa hát vừa đánh đàn ghita 2 bài, một bài phổ nhạc cho bài thơ của bố tôi, và 1 bài rất nổi tiếng của ông “ĐÔI MẮT PLEIKU”.

Tuy chất giọng của nhạc sỹ hơi khàn, không được hay như các ca sỹ nhưng sức truyền cảm rất lớn, đến tận bây giờ vẫn lắng đọng trong hồn tôi tiếng hát say mê với lời bài hát “Đôi mắt Pleiku”, toàn bài hát chỉ có 4 câu và 2 câu điệp khúc:

Em đẹp thế Pleiku ơi, Trái tim tôi muốn vỡ tan rồi.
Không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt Pleiku - Biển Hồ đầy.


Nhạc sỹ Nguyễn Cường đã khắc hoạ tình yêu say đắm khi bất chợt bị hút vào đôi mắt sáng long lanh của cô gái Tây Nguyên. Mở đầu đã phải thốt lên: “Em đẹp thế Pleiku ơi”, cách ví von “đôi mắt Pleiku – Biển Hồ đầy” đã khiến nhiều người chú ý đến địa danh Biển Hồ của Tây Nguyên khi ca khúc này nổi tiếng. Ai đã từng biết đến Tây Nguyên sẽ không thể quên được nơi “có cái nắng, có cái gió, có cái đó…”

Những nét đặc trưng của Tây Nguyên được nhạc sỹ nhắc đến trong 4 câu của bài hát: hàng thông xanh, dòng Se San, hương rượu cần say men và hình ảnh ngọn lửa bập bùng không thể thiếu trong các buổi liên hoan của người dân tộc Tây Nguyên. Tất cả những nét đẹp đó đều ở trong Đôi mắt em. Đúng vậy, khung cảnh dù có đẹp đến đâu nhưng không có cái tình người trong đó thì chỉ là khung cảnh chết. Cảnh đẹp vì nó trong đôi mắt em mà em lại đẹp trong đôi mắt của người nghệ sỹ đa tình.

Nguyễn Cường là một người nghệ sỹ tài năng, ông sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng lại gắn bó với Tây Nguyên, hầu hết các tác phẩm của ông đều gắn với đồng bào Tây Nguyên và mang ân hưởng nhạc Tây Nguyên, ông thích nhạc Tây Nguyên vì nó mang nhiều nét riêng của âm nhạc Việt Nam. Sau này, trong dịp tổ chức 1000 năm Thăng Long Hà Nội, nhạc sỹ Nguyễn Cường đã rất thành công khi mang âm nhạc Tây Nguyên vào những điệu trống hào hùng góp phần cho buổi lễ kỷ niệm của Thủ Đô thêm long trọng và ghi được ấn tượng rất tốt với bạn bè Thế Giới về nền văn hoá đặc trưng của người Việt.

Quay lại buổi liên hoan ca nhạc, thơ phú hôm đó ở nhà tôi có sự góp mặt của nhạc sỹ Nguyễn Cường, khi đó tôi chỉ là cô bé con, đứng nép sau cánh cửa nghe “trộm” nhạc sỹ biểu diễn. Ông biểu diễn rất thoải mái, chỉ với 1 cây đàn ghita giữa các bạn bè văn nghệ sỹ, và có lẽ do có một chút men rượu nên hơi bốc. Tôi đã hình dung ra một Tây Nguyên rất gần gũi với Tây Nguyên sau này lớn lên tôi đã từng biết đến, nhưng bài hát “ĐÔI MẮT PLEIKU” thì chưa bao giờ tôi được nghe và có được niềm xúc động như khi chính nhạc sỹ Nguyễn Cường biểu diễn.

Minh Hien
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

15
THĂM TRƯỜNG CŨ

Bao lần lỗi hẹn trở về đây
Ấp ủ buồng tim nỗi luyến đầy
Mãi nhớ trường yêu, nơi khởi nghiệp
Hoài vương kỷ niệm, buổi chia tay
Trò xưa thắm nghĩa giờ đâu chốn…
Bạn cũ thâm tình nẻo biệt nay…
Khẽ bước nghe lòng xao xuyến gợn
Sân chiều tĩnh lặng thả hồn ngây…

Sân chiều tĩnh lặng thả hồn ngây
Chếch ánh dương tà buổi xế nay
Lặng lẽ mơ về bao kỷ niệm
Bồi hồi nhớ đến những vòng tay
Hồ Sen Thuỷ Tạ còn lưu dấu
Lữ Quán cầu kia vẫn khắc đầy
Tự trách lòng, sao hờ hững vậy…
Bao lần lỗi hẹn trở về đây…

Trần Tấn Lai

*
Cứ mỗi khi sắc Phượng đỏ rực khắp các nẻo đường, biết bao cuộc chia tay cảm động dưới mái trường lại diễn ra. Cô trò dưng dưng tạm biệt nhau, có khi là mãi mãi chia tay với tuổi học trò, để sau này ra đời trong tim mỗi chúng ta đều dành một góc cho mái trường thân yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ thời học sinh. Cuộc sống bận rộn nhiều khi làm ta quên lãng đi, nhưng bất chợt một ngày nhìn thấy các em học sinh bịn rịn chia tay dưới tán hoa phượng đỏ thắm, trong lòng ta không khỏi bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian đẹp nhất đã đi qua – quãng đời đi học.

Một mùa hè lại đến!
Hãy để tâm hồn mình lắng lại để nhớ về ngôi trường thân yêu, nơi ta đã sống trong tình thương của thầy cô, bạn bè. Bài thơ THĂM TRƯỜNG XƯA của tác giả, nhà giáo Trần Tấn Lai với rất nhiều tình cảm gửi gắm trong từng câu chữ làm lay động lòng người, mỗi chúng ta như thấy một phần tâm sự của chính mình trong đó.

Bài thơ mở đầu và kết thúc lặp lại câu: “Bao lần lỗi hẹn trở về đây” như một lời xin lỗi, tự xin lỗi với lòng mình thôi, trường cũ tình xưa vốn bao dung ta như lòng mẹ, lúc nào cũng mở cửa đón ta về. Như đứa con đi xa lâu ngày, quay về nơi đưa nôi giúp ta khôn lớn, nên người, không đâu khác chính là mái trường kỷ niệm. Nhìn đâu cũng đong đầy tình cảm, kia Hồ Sen Thuỷ Tạ, đây cầu Lữ Quán… ta với bạn cùng học, cùng chơi, trao nhau những tình cảm đầu đời… “Cái thuở bạn đầu lưu luyến ấy/ Ngàn năm chưa dễ mấy ai quên”, tất cả như hiển hiện ra trước mắt làm lòng ta xao xuyến, bồi hồi. Khung cảnh được tác giả tả lại là lúc chiều tà, khi ánh dương đã dần khuất, đó là thời điểm lãng mạn dễ đưa ta quay lại với những hồi ức, mà ở đây là những kỷ niệm về một thời bỏng cháy, những vòng tay ôm chặt nhau, những giọt nước mắt của vài bạn nữ sinh trong buổi ra trường, những trò tinh nghịch của đám con trai với những tiếng cười ròn rã vô tư…. nơi đây đã lưu dấu biết bao kỷ niệm, sao ta có thể lãng quên.

Ai lớn lên cũng từng đi qua quãng thời gian đi học, rồi chia xa mỗi đứa một phương trời, ở sâu thẳm trong tim mỗi người đều dành một góc cho trường lớp, thầy cô và bạn học cũ. Cuộc sống dẫu nhiều bận rộn, hãy cố dành lại một vài giờ đồng hồ để sống chậm lại, quay về với kỷ niệm bởi đó là những giây phút quý giá vô cùng. Hơn ai hết tác giả bài thơ, một người thầy giáo đã dành cả cuộc đời để cống hiến cho sự nghiệp trồng người càng hiểu rõ điều đó. Trong buổi về thăm lại trường cũ, gặp lại thầy cô, bạn hữu, sống lại với những kỷ niệm, tác giả Trần Tấn Lai đã làm bài thơ THĂM TRƯỜNG CŨ với lời thơ hết sức giản dị như đang tự kể lại những tâm tư của mình. Bài thơ viết theo thể loại thơ Đường luật, nhẹ nhàng sâu lắng, lời thơ trải mượt mà. Đọc xong bài thơ, tự nhiên muốn được quay về một lần sống lại thời học sinh vô tư… và rồi cũng tự trách lòng mình: Đã quá lâu rồi ta chưa về thăm trường, thăm thầy cô, bạn bè, nơi có hàng phượng vĩ, có tán bàng xanh rợp… Ôi một nỗi nhớ đong đầy!

Minh Hien
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

16
VĂN TẾ MỘT NGƯỜI KHÔNG QUEN BIẾT

Ò e í ỏi vang đường quẹo
Não bạt phèng la rền cửa xéo
Vật lễ tràn mâm kẻ điếu nghèo
Đèn hương đượm ngõ hoa bày héo
Sinh thời thuở nọ thoáng rồi veo
Vãn thế giờ đây chừng lại hẻo
Vật đổi sao dời não mốc meo
Đầu thai kiếp nữa xin đừng ghẹo

Buttre

*
Ở thời đại sống bằng cuộc sống ảo thì việc "chết" đi "sống" lại để đổi đời cũng thật dễ làm sao. Anh kia chót văng ra những lời tục tĩu, chửi rủa tự hạ thấp bản thân mình, bị đuổi khỏi các hội nhóm... mất chỗ chơi thế là khai tử nick đó, lập nick khác và làm lại "cuộc đời". Chị nọ lao vào cuộc tình ảo mộng rồi điên cuồng, thề thốt, van xin đủ kiểu cảm thấy nhục nhã thế là đổi nick mới, trở thành con gái chính chuyên... Hay tệ hơn có những kẻ đạo văn thơ người khác bị vạch mặt, không còn lỗ nẻ mà chui, thế là hết đời lại làm nick khác đầu thai làm người lương thiện...

Nhìn thế giới ảo đảo điên chẳng còn biết đâu là thực giả, tác giả Buttre đã dùng ngòi bút sắc sảo viết nhiều bài thơ Đường Luật châm biếm, cười cợt nhưng không kém phần chua cay, thấm thía lòng người. Bài thơ " Văn tế một người không quen biết" là một ví dụ tiêu biểu.

Mở đầu bài thơ là những từ gợi âm thanh trong buổi đưa tiễn một kẻ xấu số:

Ò e í ỏi vang đường quẹo
Não bạt phèng la rền cửa xéo


Ở đây không phải thể hiện sự tiếc thương cho người đã khuất như hầu hết các đám ma khác mà là tiếng cười cợt với kẻ làm điều xẩu bị "khai tử", Buttre dùng từ "xéo" như xua đuổi, tống cổ ra khỏi cửa.

Cặp thực tác giả lột tả khung cảnh ảm đạm dù có đầy đủ vàng hương, lễ vật... nhưng đều là những thứ úa tàn, phải chăng ngay cả lúc tử hắn cũng chỉ xứng với các đồ không ra gì, thật chua chát thay!

Vật lễ tràn mâm kẻ điếu nghèo
Đèn hương đượm ngõ hoa bày héo


Cặp luận là hệ quả tất yếu của cặp thực, hắn phải ra đi như vậy bởi vì:

Sinh thời thuở nọ thoáng rồi veo
Vãn thế giờ đây chừng lại hẻo


Hai câu thơ, một nói về lúc sống, một nói đến khi chết. Ai rồi cũng đến lúc phải chết, cuộc sống ngắn hay dài nhiều khi không quan trọng bằng sống như thế nào? Nếu sống vô ích thì cuộc sống thoảng qua rất nhanh và khi chết cũng chỉ như một cánh hoa tàn. Có những kẻ sống chỉ làm sâu mọt của xã hội, nên khi chết là đỡ đi một gánh nặng. Tác giả Buttre đang nhìn ở góc độ một người không quen biết, bị xã hội ảo khai tử vì làm những điều xấu với lời thơ châm biếm sâu cay. Kèn trống đám ma đó, mà không có giọt nước mắt nào, tiễn đưa đó mà pha chút mừng vì đã loại đi được một kẻ không ra gì.

Hai câu kết như lời răn đe, nếu có làm lại cuộc đời thì hãy sống cho tử tế kẻo chết mà chẳng ai thương:

Vật đổi sao dời não mốc meo
Đầu thai kiếp nữa xin đừng ghẹo


Với thể thơ Đường luật dùng vận trắc, Buttre viết theo thể loại trào phúng đích thực, cười đó mà đau thấu tận tâm can. Bài thơ " Văn tế một người không quen biết" lột tả xã hội lắm nhiễu nhương. Chính nhờ lối viết tưng tửng mà độc đáo, chọc đúng vào những kẻ sống không cần biết đến liêm sỉ, nên thơ Buttre nói chung và bài thơ này nói riêng đã để lại nhiều ấn tượng tốt trong lòng bạn đọc.

Minh Hien
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

17
VỤN VỠ

Màu ngơ ngẩn vỡ vụn sương nồng
Luỵ khổ tơ tình hận nỗi mong
Ngâu lệ dỗi đời cay đắng mộng
Gió hương đùa cảnh giá băng hồn
Lầu mê ngả bóng tràn mơ đợi
Giấc ảo vương hình nát cuộc trông
Đâu vẳng giọt buồn toang ái cõi
Sầu loang niệm hỏi buốt tê lòng

Lòng tê buốt hỏi niệm loang sầu
Cõi ái toang buồn giọt vẳng đâu
Trông cuộc nát hình vương ảo giấc
Đợi mơ tràn bóng ngả mê lầu
Hồn băng giá cảnh đùa hương gió
Mộng đắng cay đời dỗi lệ ngâu
Mong nỗi hận tình tơ khổ luỵ
Nồng sương vụn vỡ ngẩn ngơ màu

Hoa Mây

*
Tình yêu có những niềm hạnh phúc không nói hết được bằng lời thì cũng có những khổ đau, mất mát không gì sánh được, để lại khoảng trống trong tâm hồn tưởng chừng nhấn chìm tất cả. Đọc xong bài VỤN VỠ của tác giả Hoa Mây, cảm giác như ta đang bước hụt vào khoảng trống hư vô, một nỗi buồn mênh mông cứ day dứt trong tâm hồn.

Ai đã từng yêu say đắm, cuồng nhiệt để rồi thất vọng đau khổ vì niềm tin bị đánh cắp, chợt một ngày nhận ra người đó không phải của ta, nỗi đau đớn vò xé tâm can. Mở đầu bài thơ là một câu tả cảnh nhưng đã được nhân hoá lên để nói về cảm xúc của cô gái khi đánh mất tình yêu đã từng được nâng niu, quý trọng: “Màu ngơ ngẩn vỡ vụn sương nồng”. Còn gì nữa đâu, tất cả đều vỡ vụn một màu thê thảm, vì sao vậy? Một sự tổn thương quá lớn, niềm yêu đã biến thành nỗi hận:
“Luỵ khổ tơ tình hận nỗi mong”

Những giọt lệ cay đắng lã chã tuôn, và sau đó là một tâm hồn băng giá. Người trong cuộc đã không còn muốn mở lòng ra đón nhận bất cứ Tình yêu nào nữa. Cảm giác như cô gái vẫn chưa thoát ra được cơn mê của tình yêu đã từng khiến cô quên đi tất cả, đắm chìm trong mộng ảo:

Lầu mê ngả bóng tràn mơ đợi
Giấc ảo vương hình nát cuộc trông


Hay đọc ngược lại ở phần nghịch:

Trông cuộc nát hình vương ảo giấc
Đợi mơ tràn bóng ngả mê lầu


Nghệ thuật của bài thơ là ở chỗ dù đọc xuôi hay ngược vẫn thành một bài thơ Đường Luật hoàn hảo, với các cặp đối chuẩn xác. Đây là một thể loại thơ khó trong thơ Đường Luật, chỉ những “cao thủ” mới làm được mượt mà như vậy.

Một loạt từ ngữ gợi cảm được tác giả Hoa Mây sử dụng khéo léo, cho người đọc cảm nhận được tâm hồn bay bổng của tác giả. Ta như đi lạc vào cõi mộng, lần theo cuộc tình vụn vỡ của nhân vật.

Cõi ái toang buồn giọt vẳng đâu

Thực thực hư hư mà vẫn hiển hiện tình yêu say đắm đã nát tan, tất cả chỉ là sự cảm nhận, không có gì rõ ràng cả. Có lẽ cái đó đã làm cho thơ Hoa Mây có nét rất riêng, không lẫn được với các tác giả khác. Ướt át, bay bổng với các từ ngữ lạ, dẫn bạn đọc vào thế giới tâm hồn nhạy cảm và phong phú. Buồn đau mà vẫn đẹp và nên thơ, cháy bỏng âm ỉ đến tê lòng.

Đọc đi đọc lại bài thơ vẫn có điều gì đó khiến ta chưa thấu được, làm ta cứ muốn tìm hiểu thêm, lạc hoài trong cõi mộng mà tác giả vẽ ra. Điều đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn đọc và cũng chính là thành công của bài thơ, là cái tài tình của người nghệ sỹ.

Minh Hien
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối