Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Poet Hansy

40.
THƠ FACEBOOK LẠ MÀ QUEN

Đọc thơ của ông cha mình, tôi thấy lớp người trước đau đớn, thương yêu chân thật lắm, sâu lắng lắm và tuyệt nhiên chẳng tù mù, cầu kỳ, rắm rối chút nào về ngôn ngữ. Thơ của ông cha mình thốt ra thật sự từ cõi lòng, không mượn vay ai cả, chính vì vậy đã trở nên thật gần với nhân dân, tồn tại cho đếnh ngày nay. Đó là Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Bà Huyện Thanh Quan… Tất cả đều là những thi hào, thi bá sáng toả trên vòm trời thơ của đất nước, và hậu thế đọc trong từng con chữ là những đau đớn lòng, như cảm nhận của chính thân phận mình.

Từ xưa đến nay, các nhà thơ được nhân dân kính trọng, yêu mến khi nhà thơ có những tác phẩm mang nỗi buồn vui và khát vọng của mọi người. Dù không tự nhận là nhà thơ, nhưng người đọc rất công bằng . Đó là những kẻ nông, kẻ chợ, kẻ sĩ những con người khổ đau, chân lấm, tay bùn lam lũ mưu sinh cả đời , tầng lớp nầy đã định giá chính xác ai là thi nhân của họ. Chính là họ, không ai khác, đã thầm lặng bầu chọn ra anh hùng và nhà thơ cho dân tộc mình. Và, những gì mọi người tự nguyện bầu chọn ra, tự nguyện ghi tâm khắc cốt mới lâu bền, mới trở thành giá trị thi ca muôn thuở của đất nước.

Tài năng nào, tài năng đến mấy cũng phải gắn với chữ Tâm mới mong toả sáng lưu truyền. Cốt lõi chữ Tâm chính là lòng Thiện, diễn giải giản dị như thơ của bình dân là
Thương người như thể thương thân

Lòng Thiện ấy, như Nguyễn Trãi từng viết:
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân,


Như Nguyễn Du từng khóc:
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng,


Như Hồ Xuân Hương từng cảm:
Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh như lá bạc như vôi…


Nói gì thì nói đặc trưng của ngôn ngữ thơ vẫn là biểu đạt tình cảm. Làm thơ là để thông qua hình tượng ngôn ngữ để nhà thơ gửi gắm cái tình, cái chí của mình trong đó. Điều này cũng xưa cổ nhưng bất tử như văn học của mỗi dân tộc

Không nhất thiết có thơ đăng báo, thơ xuất bản thành tập và phải là hội viên hội nhà văn thì mới là nhà thơ. Chính xác. Bởi lẽ thời các bậc tiền bối như Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Bà Huyện Thanh Quan đâu có thơ in báo, in tập như bây giờ, chủ yếu là được lưu truyền, đó mới là giá trị tồn tại đích thực nhất của thơ.

Lâu nay, chắc chắn có rất nhiều người âm thầm làm thơ, không cần thiết như tôi đã bày tỏ. Vài năm trở lại đây, nhất là khi trang mạng Facebook trở nên phổ biến trên toàn thế giới, có không ít người xem đó là tờ báo tự do nhất, nhiều người viết nhất, nhiều người đọc nhất thì thơ cũng đến với Facebook nhiều nhất. Ở Việt Nam, bên cạnh tên tuổi các nhà thơ quen thuộc xuất hiện trên facebook như một điều hẳn nhiên vì ngày nay, sách báo đều không mặn mà lắm với thơ, báo viết ít in thơ, thơ xuất bản thì không ai mua, chủ yếu là để tặng. Facebook là nơi nhà thơ gửi thơ của mình đến với người đọc. Và như thế thơ trên Facebook đã tạo được một phong trào thơ Facebook , kích thích người yêu thơ sáng tạo. Thơ Facebook giống như cơ hội để những người yêu thơ chia sẻ, giãi bày cảm xúc.

Gọi khan ngàn tiếng lỡ làng
Sắt se buộc lấy võ vàng vào tim
Cuối trời vệt nắng im lìm
Rưng rưng thắp nhớ đốt tình chưa quên

Đốt tình
Thanh Thuỷ Nguyễn

Em biết không, khoảng lặng của lời thơ
Dấu chấm lửng cách chia dòng ngôn ngữ
Khoảng lặng ấy gợi lên bao suy nghĩ
Tuỳ mỗi người có cảm xúc khác nhau

Khoảng lặng
Sương Khói Mây

Cõi riêng riêng có một mình
Tâm tư ai hiểu một mình cõi riêng !
. …
Thoảng nhẹ thôi chút ngọt ngào
Có mùi yêu dấu có lao xao

Không đề
Vĩnh Thanh

Sau cay đắng chắc sẽ là vị ngọt
Yêu đời đi, yêu hết thảy mọi người
Sau cái chết chắc sẽ là sự sống
Thiên thu nào, ắt sẽ sinh sôi

Tư dỗ mình
Sói Đá

Đi dọc sông đời
Đếm từng xuân trôi
Đi dài những nổi
Nến tình đầy vơi

Chút suy tư
Nguyễn Thành Nhân

Đêm nay biển ơi
Sóng cồn dữ dội
Giờ nầy bão nổi
Gió cuốn tơi bời

Em như biển đời
Còn anh biển rộng
Trăng tàn gió lộng
Bão cũng đi xa

Biển đêm
Hồ Thanh Tịnh

Em xin một chút đam mê
Bên nhau đắm đuối …khát khao ái tình
Em xin gió hãy lặng thinh
Để tình hai đứa êm đềm ngày đêm

Em xin
Nguyệt Dương

Sự thăng hoa cảm xúc có thể đến bất chợt khi nhà thơ chưa ngồi trước bàn phím hay cầm bút.Tôi đã gặp lại Từ Kế Tường, Linh Phương, Hồ Chí Bửu, Hoàng Anh Tâm, Ngũ Yên… Những nhà thơ từng được xem là sứ giả của tình yêu và cuộc sống, giờ đây lại tiếp tục tiếp sức cho thơ facebook để bồi đắp, tiếp tế năng lượng cho tâm hồn, không chỉ cho một người mà cho nhiều người

Mười sáu tuổi em nuôi dài mái tóc
Để ngày xưa ở lại phía sau lưng
Ve cuối hạ kêu vàng trang vở học
Tình tôi trao trên cánh phương rưng rưng

Em mười sáu
Từ Kế Tường

Cầm tay
mà nhớ như điên
Đuôi con mắt biếc
thuyền quyên
rất tình
Sài Gòn bỗng chốc
lặng thinh
Khi nhìn hai đứa
chúng mình hôn nhau

Sài Gòn ngày anh hôn em
Linh Phương

Thêm mùa đông nữa buồn thiu
Vắng chi vắng ngắt xó chiều riêng tôi
Lơ ngơ ngó lũng ngó đồi
Nương trà xanh đấy mà người xanh đâu

Mùa phố dã quỳ
Nguyeễn Đăng Trình

Tôi đi tìm lại người dưng
Một thời lỡ dại ngập ngừng nói yêu
Tôi đi tìm lại buổi chiều
Buổi chiều đã để cho diều đứt dây

Đi tìm
Hồ Chí Bửu

Ta chở hồn ta về bến lạ
Vô minh một cõi, ngủ yên thôi
Dáng hoa, hài cỏ, đôi chân hạc
Cánh khói, sương mây nẻo cuối trời

Hư vô
Hoàng Anh Tâm

Mộng rớt bên sông tóc bạc màu
Về đi thôi ! Vội chiều bóng câu
Ngày trôi tàn cuộc đời hoang hoải
Quay quắt lòng ai cuộc bể dâu

Tứ tuyệt
Khôi Nguyên

Một ngày em bán rẻ ta
Ta thành vật lạ giữa nhà người dưng
Một ngày em đến rưng rưng
Mua gì vố giá xin đừng mua ta

Vô giá
Qua Xuân Nguyễn

Ta chờ em
đợi gió
gọi sương mù
mây giăng thấp cuối trời
Đất mũi
mây giăng thấp chưa đủ tầm tay với
nên suốt đời
ta cứ mãi yêu nhau

Yêu em Cà Mau
Thiên Hà

Nhìn vào gương xem thử
Khuôn mặt mình thế nào
Vẫn không gì khác lạ
Vẫn như ngày hôm qua
….
Măt mũi không có gì
Sao trái tim vẫn đau
Từng vết bầm sâu thẳm
Ê ẩm những đêm dài

Ta vẫn còn khao khát
Sống lại thời yêu thương
Tim ơi, đừng ngại nữa
Hãy hồi phục nhanh hơn

Soi Gương
Ngũ Yên

Post thơ trên facebook và được bình luận tự do nên trang nầy, sự thăng hoa cảm xúc của các nhà thơ đã khẳng định tên tuổi từ thập niên 70 thế kỷ 20 có thể đến bất chợt đến khi nhà thơ ngồi trước bàn phím hay cầm bút để hoài cảm, hoài niệm về một thời đã yêu, đã sống, giờ đây vẫn tạo được sự kết nối rộng rãi cho cộng đồng mạng facebook qua số lượt lick và comment Đó là một sự lan toả rộng và sâu trong lòng người đọc.

Thơ facebook cũng tạo suy nghĩ tác giả nghĩ nhiều hơn cảm khi làm thơ, ngẫm sâu, nghĩ kỹ thì cái sự nghĩ nhiều đó của không ít bài thơ trên mạng nầy không thể không mang rung động của người sáng tác, nói chi đến người đọc. Thơ vần, thơ không vần, thơ văn xuôi, truyền thống hay hiện đại cũng đều không vượt ra khỏi quy luật của cảm xúc, sự thăng hoa xuất thần của tâm hồn, là cơ hội để người sáng tác tìm gặp được những ý thơ, tứ thơ, câu thơ, bài thơ hay.

Đắm đuối đi…tiếc nuối gì ?
Rồi mai phút cuối…chia ly nghẹn ngào !
Tình còn lại những hư hao
Tháng năm ta tiễn hồn vào cõi mơ
Tiếc bên anh…tiếc hững hờ
Tiếc bàn tay nắm ngu ngơ…vụt tình !
Tiếc xuân qua…tiếc đời mình
Tiếc trăm năm để lạc hình bóng yêu.

Không đề
Thuỷ Nguyễn

Hà thành đêm lộng gió
Hoa sữa thơm hương đêm
Trăng Hà thành rụng xuống
Ngủ quên trên Hồ Gươm

Đêm Hà thành
Hoàng Thanh Tâm

Từ ngày Huế chẳng còn em
Mô răng chi rứa người đem giấu rồi
Bờ ao bụi chuối tôi ơi
Trổ buồng ly biệt cạn lời nhớ nhung

Từ ngày
Tiếng thời gian

Người ta đang nói nhiều tới sự cách tân trong thơ. Cách tân! Muốn thơ có mặt trong cuộc sống đương đại và cả mai sau nữa, không còn con đường nào khác phải cách tân. Nhưng sự cách tân không phải là đổi trắng thay đen, đánh tráo khái niệm, tôn vinh thác loạn, đưa hủ bại lên ngôi. Sự cách tân không phải là đốt quá khứ trong nỗi ngông cuồng được trở thành sao chói lọi trên bầu trời thi ca. Cách tân xa lạ với tuỳ tiện, cẩu thả, rối mù, hủ nút, đánh đố người đọc. Cử nhân, thạc sĩ cho đến tiến sĩ văn học cũng chẳng cảm nhận nổi, không hiểu được tác giả nói gì trong bài thơ của họ. Chớ lầm tưởng rằng thơ hiện đại, thơ mới phải là thơ khó hiểu; thơ dễ hiểu thuộc về kiểu thơ cũ, thơ truyền thống.

Poet Hansy là một trong số các nhà thơ thuỷ chung với thơ vần điệu truyền thống

Trăng gió hữu tình huyễn ảo mây
Thoảng mơ dìu dặt nét mi gầy
Giăng nguyền thệ hải chao chùng ấy
Phả ước màn chăn hứa hẹn này
Rằng tỏ dạ tâm lờ lững ngậy
Nữa lèn thân não ngọt ngào lay
Hằng nga diễm tuyệt ngời cung cấm
Chăng sợi ái tình quáng mộng đây

HUYỄN KHÚC
Poet Hansy

Có gì là cũ đâu, lại còn độc đáo ở chổ bài thơ nầy của Poet Hansy là có thể đọc thuận hoặc đọc nghịch đếu được.

Thực ra khó hiểu hay dễ hiểu không phải là tiêu chí của thơ, mà thơ hay chính là sự lay động người đọc ở cảm xúc mạnh, ở tính đa nghĩa của hình tượng, ở sự hợp lý đắc địa của ngôn từ. Giá trị của thơ nằm ở việc phát hiện vấn đề, tìm và dựng tứ độc đáo, ở tính sáng tạo trong thiết lập cấu trúc bài, chọn lựa hình tượng khác lạ, sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ nhuần nhuyễn đổi mới thơ và đề tài thơ.

Gặp trong thơ facebook với thơ Hoàng Thanh Tâm, ngoài đề tài muôn thủa là tình yêu, Hoàng Thanh Tâm đang làm mới từ đời thường của nội trợ thành thơ.

Bún riêu, bún ốc, bún thang
Bún cá Lã vọng họ hàng bún ta
Đi đâu cũng nhớ quê nhà
Sợi bún trắng nõn đậm đà hương quê

Bún ta
Hoàng Thanh Tâm

Thơ cần sự sáng tạo lại ngoài tác giả, để được truyền cảm, nhân lên trong những cảm thông, bênh vực, nâng đỡ không ngừng. Thơ gắn với đời, trong những lấm láp ruộng đồng, trong mặn mòi biển cả, trong khuất lấp nẻo rừng, trong xô bồ phố thị với từng hớn hở hay đớn đau của cuộc sống, bắt đầu từ một đến mười, mười đến một trăm rồi nghìn, vạn, triệu. Loại bỏ những chen lấn của thơ con cóc, thơ bí hiểm trong thơ faecbook, bởi nó là mặt chìm, ẩn trong mặt nổi của trong phong trào thơ facebook hiện nay, tôi muốn nói. Thơ facebook đã đang và sẽ tiếp tục đến với cộng động một cách mạnh mẽ nhất.

Bài viết nầy chưa đề cập hết các tác giả có thơ hay trên facebook, mong được thông cảm. Hẹn gặp trong bài viết sau sẽ đầy đủ hơn.

NGUYỄN VĂN THIỆN

********************************************************************************************

https://www.facebook.com/groups/THOTINH.TRENNET/
https://3.bp.blogspot.com/-MVpa-EjQdrs/WEUm8GA1NsI/AAAAAAAAhkU/YwkZqU_hYBkRX5G3hYieXmVxuWjbSmaDgCLcB/s640/2.0.jpg

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

41.
VŨ KHÚC RU MƯA

Từng giọt mưa vỡ trong mùa cuối hạ
Nỗi niềm thương theo vũ khúc loang xa
Giọt mưa mềm nâng tiếng hát ngân nga
Từng cung bậc là tình ta dào dạt

Trăm lối nhớ đọng trên viền môi ngọt
Những yêu thương da diết mộng mơ tình
Từ nơi em e ấp hạt trinh nguyên
Theo dòng chảy gửi về anh…. tha thiết…

Hạt thương nhớ gửi mùa trăng biêng biếc
Hạt tự tình gửi ánh mắt em trao
Hạt mênh mang lời yêu dấu dâng trào
Dệt sợi tình mưa tri giao duyên phận…

Dẫu cách xa chẳng phôi pha nồng mặn
Kết mạch thơ trao ước mộng lung linh
Ta dắt tay về trong lối trúc-quỳnh
Vũ khúc ru mưa neo bến tình… đôi lứa…

NGUYỄN THANH XUÂN
********************

Thông thường, tiếng mưa rả rích hay gợi nên nỗi buồn man mác giữa lòng người. Trong chuyện tình, những hạt mưa tí tách thường mang tính ẩn dụ cho những giọt lệ nhớ nhung, xa cách đầy phiền muộn... Nhưng ở Vũ Khúc Ru Mưa thì lại khác, rất khác. Bởi tiếng luân vũ của đất trời cuối hạ đã được HB thổi vào bằng những hơi thở ấm áp nồng nàn đắm ngọt yêu thương

Từng giọt mưa vỡ trong mùa cuối hạ
Nỗi niềm thương theo vũ khúc loang xa
Giọt mưa mềm nâng tiếng hát ngân nga
Từng cung bậc là tình ta dào dạt


Và mênh mang trong dòng chảy mặn nồng của bản tình ca bất tận, như suối nguồn yêu thương vỡ oà niềm nhớ, cuộn sôi trào tan chảy cả về ai... Muốn trao hết, gởi hết, cho hết những gì quý nhất của đời mình về nơi ấy, nơi có một trái tim nóng bỏng đang gõ luân hồi những nhịp đập yêu thương bồng bềnh đắm đuối, khúc ca tình hoà với điệu luân vũ mơ nồng của ngàn đêm nhớ mong chất ngất gom lại, vọng về...

Trăm lối nhớ đọng trên viền môi ngọt
Những yêu thương da diết mộng mơ tình
Từ nơi em e ấp hạt trinh nguyên
Theo dòng chảy gửi về anh…. tha thiết…


Soi rõ từng hạt nhớ, hạt thương, hạt chờ, hạt đợi... Những hạt lòng ngan ngát lời yêu dấu, cái thầm thĩ của cả một khung trời luyến ái, cái thênh thang của trọn vành tim mở ngõ cuồn cuộn dâng trào... Và như những sợi tơ trời trong huyền thoại tình yêu, cái xiên góc của màn mưa đan chéo vào nhau, dệt nên những tự tình duyên nợ.

Hạt thương nhớ gửi mùa trăng biêng biếc
Hạt tự tình gửi ánh mắt em trao
Hạt mênh mang lời yêu dấu dâng trào
Dệt sợi tình mưa tri giao duyên phận…


Rồi hứa với người mà cũng như tự hứa với mình: Đã dung rủi duyên trời cho hạnh ngộ thì cả đời chỉ mỗi một tiếng yêu thương, dẫu ngàn xa có cách núi trở sông thì chi sá với tiếng lòng chung thuỷ. Vẫn ước ao thơ tình nối hai tim thành một, mãi mãi hoà chung lòng kết thành những hạt ngọc long lanh ảo diệu, vô cùng.

Dẫu cách xa chẳng phôi pha nồng mặn
Kết mạch thơ trao ước mộng lung linh


Để cùng nhau ríu rít tay trong tay cập bến tình nồng mặn, lời ước hẹn thanh mai-trúc mã hôm nào kết nụ tào khang. Để vang mãi bản tình ca bất tử, lối trúc-quỳnh réo rắt hồn trong điệu nồng cuồng lả của vũ khúc mưa ru...

Ta dắt tay về trong lối trúc-quỳnh
Vũ khúc ru mưa neo bến tình… đôi lứa…


HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

42.
NHÉ ANH!

Đưa em về với biển đi anh!
Em muốn được một lần nghe biển hát
Muốn được khoả thân trần trên cát
Nằm im nghe con sóng hát tình ca.

Em uốn lưng cong vũ điệu giao hoà
Anh giữa đất trời, mênh mang vẫy gọi
Vai kề vai tựa vầng trăng buổi tối
Biển lung linh ôm bóng đôi mình.

Em thích ngắm trời biển lúc bình minh
Mặt trời phong quang, ánh dương rạng rỡ
Biển rực hồng, con sóng tung tăng
Em yêu anh, như sóng vẫn yêu bờ.

Bên biển trời, em viết khúc tình thơ
Gọi ngàn khơi con sóng tình trổi dậy
Xin hiến dâng niềm tin yêu mãi...
Không bao giờ thay đổi, ...nhé anh..!

Hạ Buồn
*******
*
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào


Những giai điệu mượt mà trong ca khúc trữ tình của Nhạc sỹ Phan Huỳnh Điểu phổ từ thơ của Nữ sỹ Xuân Quỳnh cứ quấn quýt vân vê hồn ta khi du mình về khoảng trời nắng gió của biển khơi lồng lộng thanh âm tình tự. Tình yêu quả là choáng ngợp lớn lao biết mấy khiến ta phải tìm đến những khoảng trời bao la vời vợi mới thấy thoả lòng bày tỏ nỗi niềm. Thế nên lời van víu của tác giả HẠ BUỒN qua NHÉ ANH cũng là một ước ao đồng vọng chung mà bao con tim đang yêu dẫy đầy rạo rực của khúc tình ca

Đưa em về với biển đi anh!
Em muốn được một lần nghe biển hát
Muốn được khoả thân trần trên cát
Nằm im nghe con sóng hát tình ca.

Lời nằn nì dễ thương của một tình yêu đang lên cơn sốt, thấy cái không gian hiện tại sao mà chật chội, tù túng không đủ diễn tả hết những âm vang đang cuồn cuộn trong lòng. Hãy đưa tim về khoảng trời bao la xanh thẳm của bồng lai tiên cảnh để được đón nhận thật nhiều, cảm xúc thật lắm và cả thể hiện thật đủ đầy những gì bấy lâu nay chất chứa trong lòng

Biển khát, biển khát bờ
Em khát anh như nắng khát chờ mưa

(Trương Ngọc Ninh)

Khát vọng về với biển để tan hoà trong cái mênh mông diệu vợi của sóng nước muôn trùng, mà như là tình của ta dành cho người với bao nỗi khát khao mong đợi từ thuở hồng hoang xưa cũ. Nỗi ước ao được vùi lòng trong biển tình dạt dào và sâu thẳm của người mang đến cho ta từ độ mở cửa vườn tình. Để mãi hoài chìm nghĩm trong một vũ khúc nghê thường đắm mượt

Em uốn lưng cong vũ điệu giao hoà
Anh giữa đất trời, mênh mang vẫy gọi
Vai kề vai tựa vầng trăng buổi tối
Biển lung linh ôm bóng đôi mình.


Dẫu biết rằng, cuộc đời luôn có hai mặt đối lập mâu thuẫn nhau nhưng vẫn ước toả lan trái tim tình trên sóng biển, thả miên man trong trăng gió muôn trùng. Khoả trần trái tim yêu thương ta dành cả cho người để minh định một tình yêu thơm nồng và vĩnh cửu

Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt
Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy

(Đỗ Trung Quân)

Và biển đêm dẫu có mịt mù sâu thẳm thì cuối bến bờ tìm kiếm vầng thái dương của bình minh hạnh phúc vẫn luôn là đích đến của mọi khúc tình. Qua đêm dài sẽ loé ánh ban mai, ngàn đợt sáng sẽ xua đi vòm tăm tối

Em thích ngắm trời biển lúc bình minh
Mặt trời phong quang, ánh dương rạng rỡ
Biển rực hồng, con sóng tung tăng
Em yêu anh, như sóng vẫn yêu bờ.


Và muốn được chết lịm đi trong cái mật ngọt ngất ngây của những lời tình yêu mà người đang khe khẽ ru lòng ta vào những bến bờ huyển ảo của bồng lai huyền diệu

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết

(Xuân Diệu)

Rồi đắm chìm trong làn gió mát mượt của yêu thương, của chênh chao sóng tình cuồn cuộn, của bềnh bồng mây gió trăng sao, bình minh và ánh dương tà, của dặt dìu tiếng hát nhân ngư mê hoặc che kín nẻo đường về, trong hoan lạc tận cùng của ngàn đêm góp lại, hãy ngoéo tay nhau cho thêm đà đượm chữ xuân tình

Bên biển trời, em viết khúc tình thơ
Gọi ngàn khơi con sóng tình trổi dậy
Xin hiến dâng niềm tin yêu mãi...
Không bao giờ thay đổi... nhé anh..!

***
Nhé Anh với những lời diễn đạt mộc mạc đơn sơ của Hạ Buồn nhưng đã ẩn chứa biết bao khát khao ngóng đợi…

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

43.
TÌNH VỠ

Tình em như cánh chuồn chuồn
Khi bay đậu lại nỗi buồn riêng tôi
Dây trầu chưa quấn chợt rơi
Vành trăng chợt vỡ để người chợt xa…


Thanh Trắc Nguyễn Văn
(Hạ Nhớ – NXB Đồng Nai-1999)
**************************

Chỉ với bốn câu thơ Lục Bát ngắn ngủi, nhẹ nhàng, tác giả Thanh Trắc Nguyễn Văn đã đưa người đọc đến với nỗi buồn man mác của ánh lập loè sầu thương, chấp chới trong vành tim yêu thương ngoái vọng, đang xa xót cho một cung tình tan nát, lững lờ níu kéo chút dư hương...

Tình em như cánh chuồn chuồn

Ôi sao mà phũ phàng lắm thế khi ví tình yêu với một cánh chuồn mỏng manh, sương khói, đầy hợt hời, chênh chao và bất định. Nếu ngày nao khi mới yêu nhau, cái tình sao mà quý giá, ngọc ngà, đầy đặn nguyên khôi, cứ tưởng là dù gió giông đến mấy cũng không làm mòn hao, dịch chuyển một tí nào. Té ra, mọi thứ đều là ảo ảnh phù du, đều bị nhìn lệch đi qua một lăng kính chủ quan, phiến diện để cái tình khi xám, khi hồng...

Và vì tình chỉ như một cánh chuồn dễ chao chựng và đổi thay nên:

Khi bay đậu lại nỗi buồn riêng tôi

Vâng, tình yêu có cánh nên rồi sẽ vỗ cánh bay đi vào một hôm xấu trời nào đó, sót lại sau lưng một khung lòng bão tố của một tâm hồn rệu rã vì chưng hửng trước sự đổi thay đen bạc của lòng người...

Em đi rồi mang hết theo những lấp lánh của cuộc tình nồng mặn. Giao lại cho ta - ngồi lặng hồn trong góc khuất quá vãng - gặm nhắm nỗi thương đau quặn thắt còn sót lại của một cuộc tình lơi. Dẫu không còn em với cuộc tình chúng mình, nhưng sao ta cứ ngu ngơ buồn vọng mãi thế. À phải rồi:

Áo nào phai mà chẳng xót chút màu xưa
(Quang Dũng)

Để rồi xa xót mãi cho một ước vọng trầu cau lụi tàn theo mỗi bước em đi:

Dây trầu chưa quấn chợt rơi
Vành trăng chợt vỡ để người chợt xa…


Sau cái buổi chia ly xé lòng như thế mọi thứ không chút nào còn nguyên vẹn. Ta cứ bàng hoàng, hụt hẫng, không tin rằng mình đã mất em...
Và không em rồi, ta biết lấy nụ cười nào để tẩy xoá bi thương?

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

44.
MÀU HOANG TÍM VỠ

Mắt thu buồn đăm đắm khúc sông tương
Chiều bến đợi giọt sương mềm thấm má
Hững hờ theo bóng mây về xa lạ
Ngỡ linh hồn như tượng đá vô tri

Mùa thu nào kẻ ở tiễn người đi
Thôi tan hết tình si đành lỗi hẹn
Thuyền ra khơi có bao giờ trọn vẹn
Mãi xa xôi cánh én biệt tung trời

Chiều nhạt dần hoen màu nắng chơi vơi
Buông đêm tối nửa vời soi vô tận
Để thiên thu ngàn năm, ngàn năm vẫn
Đuối chờ mong lận đận mắt thương sầu

Đêm ngọt ngào vầng trăng cũ về đâu
Tình ngăn cách đẫm màu hoang tím vỡ
Đứng im nghe dỗi hờn trong hơi thở
Mà người thương mãi đợi đến bao giờ....


Mỹ Phương
**********
*
Nếu mùa thu khiến con nai vàng tơ non của Lưu Trọng Lưu ngây thơ ngơ ngác trước cổng vườn tình với bao ngỡ ngàng đầu đời của khúc ca tình tự thì lòng thu trong MÀU HOANG TÍM VỠ của nàng thơ MỸ PHƯƠNG đã chín muồi với những âm ba khắc khoải của một trường ca tiễn biệt chao chùng…

Mắt thu buồn đăm đắm khúc sông tương
Chiều bến đợi giọt sương mềm thấm má
Hững hờ theo bóng mây về xa lạ
Ngỡ linh hồn như tượng đá vô tri


Chờ đợi là nỗi đau day dứt khôn nguôi của lòng người, càng thê thiết hơn khi phải đợi chờ tình yêu mà mình không hề biết đến bao giờ mới quay đầu trở lại, để mãi hoài đồng vọng tiếng u buồn thê thiết, trăn trở từng đêm trong hoang mang vì câu trả lời rơi nghĩm vào thinh lặng

Mùa xuân hẹn mùa thu em trở lại
Bên đời đi còn giữ mãi hay không

(Bùi Giáng)

Liệu có thể sẽ xảy ra cảnh “xa mặt cách lòng” hay không khi đường đời thì chứa nhiều bất trắc và cám dỗ, lòng người thì mong manh như giấy chỉ một tia lửa ma mị bén vào là biến thành tro bụi và tác tan đi giữa gió bão của mặt trái tình đời? Sao lời hẹn hò chắc nịch của buổi chia tay giờ bỗng trở thành chênh vênh đến thế, người ơi!

Mùa thu nào kẻ ở tiễn người đi
Thôi tan hết tình si đành lỗi hẹn
Thuyền ra khơi có bao giờ trọn vẹn
Mãi xa xôi cánh én biệt tung trời


Chả lẽ người đi là đi mãi hay sao mà như thấy mất hút vào cuối chân trời huyễn hoặc, để kẻ ở mỏi mòn trong nhớ nhung chờ đợi, gõ canh sầu thắp lửa giữa hư vô, kỷ niệm nào rơi rớt lọt bàn tay, ngày nhung lụa than ôi giờ cháy rụi…

Thời gian tựa cánh chim bay
qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui
Nhớ thương biết bao giờ nguôi?

(Cung Tiến)

Ngày qua ngày, đêm níu đêm, mùa tiếp tháng… mà mãi hoài tin người vẫn lặng lờ trong vực thẳm nhói lòng của nỗi chờ mong vô vọng. Quá vãng vàng son, kỷ niệm hương trầm… nhưng tóc gió đã thôi bay trong những chiều nhạt nắng, hiu hắt cảnh đời quạnh quẽ bởi cái nghiệt ngã của thời gian như bào mòn, giũa cạn những yêu thương dẫu lòng cứ đinh ninh chung thuỷ muối gừng của buổi trăng thề

Chiều nhạt dần hoen màu nắng chơi vơi
Buông đêm tối nửa vời soi vô tận
Để thiên thu ngàn năm, ngàn năm vẫn
Đuối chờ mong lận đận mắt thương sầu


Lơ láo mắt buồn chọc thủng màn đêm trong những canh trường mất ngủ, dội đập vào tim câu hỏi chẳng được trả lời

Về thao thức canh chầy tìm trở lại
Bốn chân trời người đứng ở nơi nao

(Bùi Giáng)

Rồi hoá đá trong tê lạnh não nùng. Mùa hạnh ngộ, chao ôi, sao nghe mà thăm thẳm!

Đêm ngọt ngào vầng trăng cũ về đâu
Tình ngăn cách đẫm màu hoang tím vỡ
Đứng im nghe dỗi hờn trong hơi thở
Mà người thương mãi đợi đến bao giờ....


***
Với những ngôn từ đầy mượt mà mại mềm dìu dặt trong giai điệu tình yêu, Mỹ Phương đã đưa người đọc về những bến tình hoang sơ mà mỗi người trong chúng ta ít nhiều một hai lần gì đó đã từng đối diện khi cùng một nửa của mình đồng hành khám phá cái ẩn mật thiêng liêng của con đường tình sử đầy hoa thơm cỏ lạ nhưng cũng không hiếm hố hầm đèo dốc của những mảng tối cuộc tình… Để mà bâng khuâng cho cái mong manh của một sân khấu đời đầy huyền thâm và mộng mị!

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

45.
CHỈ LÀ…

Chỉ là một chút bâng quơ
Đem hong sợi nhớ lặng tờ bấy lâu
Lửa tình heo hút bến sầu
Làm chăn gối tủi, úa nhàu thịt da…

Chỉ là một chút xót xa
Ngày nao ong bướm lượn lờ phả vây
Mà nay quạnh quẽ trời mây
Hoa xuân rã nhuỵ, niềm tây dỗi hờn…

Chỉ là một chút trái ngang
Bến mơ lạc lối, thuyền nan chao chòng
Muôn vàn kỷ niệm hoá không
Tơ mành chùng sợi, tình đong hững hờ…

Chỉ là một chút thẫn thờ…

KT-HCQ
******
*
Khi cánh cửa vườn tình mở ra, vui biết mấy cùng nắng vàng lung linh rỡ ràng khoe sắc. Ngập trời hoa bướm xôn xao tíu tít, rộn rã vô vàn diễm khúc tình ca với hình ảnh muôn đời của đôi tình nhân tay trong tay tung tăng tiến về phía trước rầm rập những bước chân hồ hởi, mỡ màng… mắt sáng long lanh, môi tươi thắm nụ, khuôn mặt rạng rỡ vươn cao trên bầu trời trong xanh lồng lộng gió của thảo nguyên ái tình…

Nhưng rồi như một quy luật muôn đời của tạo hoá, khoảng lặng tái tê của những tia nắng le lói vọt vàng nơi cuối trời tà dương dần dà xuất hiện, báo hiệu màn đêm cáo chung cho một đoạn đường tình trong CHỈ LÀ được tác giả KT-HCQ dường như rút ruột ra để gởi gắm lòng mình…

Ở đó, đau thương trộn lẫn nghẹn uất, yêu hận quyện hoà, níu và buông dằn xé tâm can… tất cả đan xen hùa vào bóp nghẹt con tim rướm máu đang mù loà tội nghiệp. Càng bi thảm hơn nếu đó lại là một con tim mỏng manh yếu đuối “chỉ biết yêu thôi chả biết gì” giờ đang lơ láo vô hồn đến ngác ngơ khi trước mắt đang hiện ra những thước phim định mệnh tàn nhẫn cuối cùng của tình yêu…

Chỉ là một chút bâng quơ
Đem hong sợi nhớ lặng tờ bấy lâu


Rồi chợt hoảng loạn trước màn đêm đen dày đặc đang dần buông phủ trái tim mình bèn hối hả nhặt nhạnh những mảnh vỡ yêu thương ngày nao còn sót lại để tự dối lòng vẫn còn đâu đó chút tàn hương…

Nhưng mà nào có được gì đâu công dã tràng xe cát. Những đợt sóng vô tình, lạnh lùng và vô cảm cứ xoá trắng đi chút mơ mộng hão huyền sương khói. Trước mắt vẫn chỉ là một màu đen kịt của vô vọng và nát tan, đành bất lực nhìn những những gì quý giá nhất mà lòng hằng ấp ủ dần xa, nhạt nhoà và mất hút về phương trời vô định…

Lửa tình heo hút bến sầu
Làm chăn gối tủi, úa nhàu thịt da


Thôi thì xin được nhớ về ngày xưa Hoàng thị, hoài niệm một lần sau cuối để dẫu mai này giông bão của lọc lừa và gian trá có là đổi thay số phận và con đường thì những khúc tình phụ này xin được giấu kín dưới vành tim kỷ niệm…

Chỉ là một chút xót xa
Ngày nao ong bướm lượn lờ phả vây
Mà nay quạnh quẽ trời mây
Hoa xuân rã nhuỵ, niềm tây dỗi hờn…


Mà người ơi, sao nỡ đành đoạn thế này khi trái tim ta nguyện một đời vẫn mãi neo tình trên bến vắng? Sao đành lòng làm cánh chuồn chao chựng, khi vui đậu lại khi buồn lãng xa? Để cho khúc tình ca hôm nào lạc phím chùng tơ nghiêng nốt? Sao cả đời người cứ bôn ba đi tìm những ảo ảnh nơi cuối trời mê hoặc mà không chịu dừng lại một phút – chỉ cần một phút thôi định tâm lại - ngó xuống dưới chân mình đang sẵn sàng có một trái tim nồng nàn cháy bỏng yêu thương đích thực của tình yêu???

Dẫu mai này thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu hàn gắn lại vết thương trong ta, đưa tình sử chìm dần trong lớp bụi lãng quên, thì người ơi, liệu vết sẹo của những nhát chém hư vô này có lại làm ta sưng tấy khi gió trở mùa đưa trái tim thánh thiện trở về thăm lối mòn trên thảo nguyên xưa cũ?

Chỉ là một chút trái ngang
Bến mơ lạc lối, thuyền nan chao chòng
Muôn vàn kỷ niệm hoá không
Tơ mành chùng sợi, tình đong hững hờ…


*****
Trên nền tím thẫm của màn đêm tuyệt vọng, một cái bóng nhỏ thó guộc gầy co ro, đơn độc và mệt nhoài đang hoá đá như hòn vọng phu mỏi mòn trông ngóng một cái gì đó không thật nơi phía cuối trời huyễn ảo. Mắt thao láo nhưng có nhìn thấy được gì đâu…

Và rồi, bất giác từ trong hai hốc mắt đen sì, thăm thẳm ứa ra hai giọt lệ hồng. Những giọt nước mắt khóc thầm hàng đêm nuốt vội vào lòng giờ không còn chỗ chứa từ từ lăn dài, lăn dài… trên hai gò má xương xẫu xanh xao và nín chịu. Trong ánh sao băng chớp nhanh ngang qua chân trời vô định, người ta thấy hai hàng huyết lệ hoang tàn, khô khốc và đông cứng lại như tiếng tiễn biệt cuối cùng của một kẻ tình si…

Chỉ là một chút thẫn thờ…

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

46.
VỜI VỢI TÌNH XA

Buồn chi mà thả vần thơ
Gieo câu lục bát thẫn thờ vì ai
Để con mắt biếc u hoài
Bến xuân tấu khúc thiên thai chờ người

Đêm nghe cả tiếng trăng rơi
Sầu trong tĩnh mịch nhẹ lời thở than
Sương giăng kín nẻo bên ngàn
Ngõ hồn xa thẳm níu quàng sợi tương


Loan_ngayxua
*************
*
Khi yêu thương rồi mấy ai mà chịu được cảnh xa rời người yêu, dẫu chỉ là gang tấc, dẫu chỉ là một thoáng, một chiều? Ông trời cũng rất đa đoan, bị mất tình đau khổ đã đành, mà ngay khi tình còn đang nồng cháy, thăng hoa ngút ngàn cũng không phải lúc nào ta cũng được mê man đắm chìm trong biển trời hạnh phúc. Đó cũng là khi VỜI VỢI TÌNH XA mà tác giả Loan_ngayxua đã buông phím tơ lòng gảy lên điệu buồn man mác gởi về người tinh đang thăm thẳm mù khơi…

Buồn chi mà thả vần thơ
Gieo câu lục bát thẫn thờ vì ai


Âm điệu dặt dìu luyến láy của những dòng lục bát trữ tình khiến hồn ai càng chùng thấp xuống trong một không gian xa vắng, cô đơn và tẻ lạnh, với ánh mắt vô hồn, trắng đục dõi nhìn mà chẳng thấy được gì…

Để con mắt biếc u hoài
Bến xuân tấu khúc thiên thai chờ người


Dẫu tê tái cõi lòng trong mỏi mòn chờ đợi, dẫu vành mi nặng trĩu u hoài của canh trường gối lẻ chăn đơn, nhưng lòng xuân của kỷ niệm hẹn hò, hương lửa ngày nao vẫn chập chờn trong ký ức tình yêu, bật ra những tình khúc mượt mà, sôi bỏng của vũ khúc nghê thường trong trường đoạn thiên thai…

Nhưng rồi thực tại não nùng quá lớn đã kéo về khiến lòng tỉnh thức giữa bẽ bàng của chia biệt:

Đêm nghe cả tiếng trăng rơi

Niềm đau lặng lẽ, trong ngần, xuyên suốt giữa tĩnh mịch của đêm trường hoang hoải khiến hồn vang vang như nghe được cả sự đánh nhịp của tiếng trăng rơi! Sự chết lặng của tâm hồn khi đối diện với nát tan kỳ vọng trùng phùng giữa bao la mịt mùng đen tối thật là khoắc khoải, bi thương và đáng sợ biết bao!

Nhưng dẫu là thế cũng không hề oán trách người đã ra đi quên bờ bến hẹn, chỉ bó gối than thầm trong đêm trường cô tịch, tủi phận của riêng mình không được vuông tròn trong ước nguyện trầu cau.

Sầu trong tĩnh mịch nhẹ lời thở than

Và dù sương đời có che kín nẻo về khiến người đi lạc lối tào khang, vẫn gởi đến người khúc tương tư thắm đẫm môi tình mà hôm nào đã hạnh ngộ trong vườn thượng uyển của tình yêu, với ước mơ nối liền hai bờ THUỶ–CHUNG đầy keo sơn, gắn bó…

Sương giăng kín nẻo bên ngàn
Ngõ hồn xa thẳm níu quàng sợi tương


HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

47.
HÃY CHO ANH MỘT LẦN...

Hãy cho anh một lần được nói từ yêu
Mặc dòng trôi có muôn điều còn trở ngại
Bởi con tim đang từng giây khắc khoải
Cứ chực dâng trào niềm ái đắm phiêu linh

Hãy cho anh một lần được nghe thấy môi mình
Khe khẽ hát khúc tình ca anh hằng ấp ủ
Hình bóng em như ánh hào quang ngưng tụ
Tràn ngập vô cùng anh có làm chủ được đâu !?

Hãy cho anh một lần và anh chỉ nói một câu:
"Anh yêu em"
Chẳng mong cầu gì hơn nữa
Dù thế gian cho xẻ tim mình thành trăm ngàn mảnh vỡ
Anh cũng nguyện xin được một lần cho đôi lứa kết uyên ương

Hãy cho anh một lần được toả ánh rực rỡ như vầng dương
Sưởi ấm em qua kỷ băng hà đương còn lấn át
Anh có ngại gì đâu cuồng phong bão táp
Chỉ sợ người đời không hiểu cứ dẫm đạp lên niềm kiêu hãnh trong em

Này ! Ấy ơi !
Anh xin mãi là đêm
Để được ôm bờ vai em trong muôn trùng sóng bể
Cho vầng trăng kia canh dài không lặng lẽ
Và giấc mơ luôn đẹp đẽ giữa cuộc đời

Hãy cho anh một lần được nghe tiếng cười
Của trái tim em - của người đang thổn thức...


Dương Thuật
***********
*
Khát vọng yêu thương – Yêu và Được Yêu – thật vô bờ trong trái tim của lãng tử tình trường. Và khát vọng đó càng thăng hoa khi hiệp sỹ tình yêu muốn hiến dâng trọn vẹn trái tim mình để sưởi ấm và làm bừng nở hoa hạnh phúc trong một tâm hồn đang tổn thương và giá lạnh… Chúng ta cùng nghe thông điệp tình yêu vô cùng lãng mạn và đầy tình tự của tác giả DƯƠNG THUẬT qua HÃY CHO ANH MỘT LẦN... để cảm nhận men lòng sôi sục của một thi nhân đang chới với bên bến bờ xúc cảm.

Hãy cho anh một lần được nói từ yêu
Mặc dòng trôi có muôn điều còn trở ngại
Bởi con tim đang từng giây khắc khoải
Cứ chực dâng trào niềm ái đắm phiêu linh


Một từ YÊU thôi là đủ người ơi. Là đủ để mở khoá cho muôn vàn kết tinh lắng đọng trong hồn bấy lâu nay kể từ khi dáng hình ai đó đã lượn lờ qua tâm khảm. Một tiếng thôi được thốt lên rồi thì dù phong ba bão tố nghiệt ngã của giông đời, thì dù có phải chịu nhận bản án khắc nghiệt nhất của tình trường, ta vẫn cam lòng…

Hãy cho anh một lần được nghe thấy môi mình
Khe khẽ hát khúc tình ca anh hằng ấp ủ
Hình bóng em như ánh hào quang ngưng tụ
Tràn ngập vô cùng anh có làm chủ được đâu !?


Bởi khát vọng hoài mơ một tình yêu, một dáng hình luôn cháy rực trong hồn với bao hy vọng và khắc khoải đan xen, mộng mơ và dằn vặt… Bởi dáng hình người thương luôn lộng lẫy trong tia nắng bảy sắc cầu vồng, khiến cho ta nào điều khiển được tim mình!

Hãy cho anh một lần và anh chỉ nói một câu:
"Anh yêu em"
Chẳng mong cầu gì hơn nữa
Dù thế gian cho xẻ tim mình thành trăm ngàn mảnh vỡ
Anh cũng nguyện xin được một lần cho đôi lứa kết uyên ương


ANH YÊU EM – một cụm từ cũ rích có từ thuở hồng hoang của loài người – mà muôn đời vẫn luôn mới trong môi tình của hai kẻ yêu nhau. “Anh yêu em”, vâng, chỉ cần từng đó thôi là đủ. Là gom cả hoa-lá-trăng-sao-mây-nước… của vũ trụ, là hội tụ yêu thương-nhung nhớ-chất ngất-ngọt ngào… của mật ngọt tình yêu.

Hãy cho anh một lần được toả ánh rực rỡ như vầng dương
Sưởi ấm em qua kỷ băng hà đương còn lấn át
Anh có ngại gì đâu cuồng phong bão táp
Chỉ sợ người đời không hiểu cứ dẫm đạp lên niềm kiêu hãnh trong em


Hãy mở lòng nhé người thương để ánh dương được ngập tràn tâm khảm. Hãy chấp nhận tiếng yêu thương chân thành và ngào ngọt để giá băng thôi che phủ hồn người.

Để cuộc đời sẽ dậy tiếng hoan ca, mùa nho mọng sẽ toả lan trên thánh địa. Để mãi trong nhau dìu qua bao nẻo buồn vui phước hạnh, đạp lên giông bão để vĩnh viễn cập bến hoan tình.

Này ! Ấy ơi !
Anh xin mãi là đêm
Để được ôm bờ vai em trong muôn trùng sóng bể
Cho vầng trăng kia canh dài không lặng lẽ
Và giấc mơ luôn đẹp đẽ giữa cuộc đời


Và để điệp khúc – Hãy cho anh… - thôi luyến láy mãi hoài trong vành tim yêu thương như một lời van xin, khẩn cầu tinh tự ngọt ngào tràn đầy tinh thần dâng hiến đầy tội nghiệp, khiến nao lòng biết mấy, hỡi kẻ tình si nhuốm đẫm đam mê và thánh thiện!

Hãy cho anh một lần được nghe tiếng cười
Của trái tim em - của người đang thổn thức...


HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

48.
BUỒN

Chiều buồn nắng hắt bên hiên
Bóng em dài đổ qua miền không anh
Níu từng sợi nhớ mong manh
Kéo yêu thương lại để dành cho đêm.

Sợ cô đơn bước qua thềm
Gõ vào tim một nỗi niềm hoang mang
Lâu rồi gió chẳng buồn sang
Đùa cây vờn chiếc lá vàng nhẹ rơi.

Một mình với nỗi đơn côi
Không gian cũng thấy buồn ơi là buồn…

Hoài Phương
***********
*
Một mình với nỗi đơn côi
Không gian cũng thấy buồn ơi là buồn…


Thật không có gì để diễn tả nỗi buồn rõ ràng hơn được nữa khi ta phải buộc lòng đối diện với sự trống vắng vô cùng trong tâm khảm. Cái não nề BUỒN thảm của HOÀI PHƯƠNG NGUYỄN lây lan ra cả không gian bao la rộng lớn xung quanh khiến người đọc cũng không thoát khỏi sự chênh chao rã rượi giữa những âm thanh và khung cảnh buồn bã thất vọng chập chờn trong trí não

Chiều buồn nắng hắt bên hiên
Bóng em dài đổ qua miền không anh


Em về trong nắng là hình tượng thường mang tính rỡ ràng tích cực, bởi Nắng đối lập với Mưa – vì mưa thường được ẩn dụ cho nét buồn sầu – nhất là với ánh nắng chiều thường óng ánh lộng lẫy như ành sáng ngọn đèn rực lên trong những giây phút cuối cùng trước khi vụt tắt để chìm nghĩm vào đêm đen tăm tối. Nhưng nắng ở đây cũng thảm thiết úa tàn bởi bóng dáng kỷ niệm chỉ còn là mớ bạc bàng mờ nhạt, dật dờ trôi qua một miền ký ức hoang lạnh buồn tênh…

Sự trống rỗng trong tâm hồn thật là đáng sợ! Nhất là khi phải đồng hành với đơn côi tê buốt qua một đêm trường giữa cô tịch hoang liêu vắng lặng đến rợn người

Níu từng sợi nhớ mong manh
Kéo yêu thương lại để dành cho đêm


Cũng cố huyễn hoặc mình để tự an ủi rằng, kỷ niệm vàng son của một thời yêu thương mê đắm chắc hẳn vẫn còn lẩn quất đâu đó trong vành tim quá vãng của cuộc tình. Chả lẽ những gì gởi trao hứa hẹn trong khu vườn tình thuở nọ lại nhanh nhẫu bốc hơi tan biến vào mê cung ảo tưởng hay sao? Níu và Kéo để những nồng mặn yêu thương dẫu không còn trong người thì vẫn mãi thế trong ta. Giữ nắng lại kẻo trái tim mong manh này e là không đủ sức vượt qua đêm dài tăm tối trong đoạn cuối khúc tình

Sợ cô đơn bước qua thềm
Gõ vào tim một nỗi niềm hoang mang


Nhưng rồi mọi thứ xung quanh cũng không giúp gì thêm khi trong lòng ta chứa chất một vực thẳm triền miên bão tố muộn phiền. Thực tại đắng cay đã xua tan đi những ảo tưởng nhỏ bé cuối cùng của một niềm mỏi mong có một phép mầu gắn hàn lại những gì đã lìa xa gãy đổ trong cõi tình khi lòng người lạnh lùng quay lưng lại với dấu ái nồng mặn ngày nao…

Lâu rồi gió chẳng buồn sang
Đùa cây vờn chiếc lá vàng nhẹ rơi


Quả không bao giờ sai khi “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”

Một mình với nỗi đơn côi
Không gian cũng thấy buồn ơi là buồn…


HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

49.
HẠ NHỚ THƯƠNG

Chênh chao giữa hè nắng đỗ
Chợt quên... chợt nhớ vây quanh
Ta ngồi bên khung cửa sổ
Thèm nghe một tiếng dỗ dành.

Còn đây rực trời phượng đỏ
Mà sao vắng bóng người xưa
Tiếng ve vẫn còn đâu đó
Gợi nhung nhớ nói sao vừa.

Sợi tình giăng như tơ nhện
Để vương vấn ngổn ngang lòng
Từ khi đò kia tách bến
Thả hồn theo nước mênh mông.

Hạ về gợi bao luyến nhớ
Dâng tràn kỷ niệm mùa yêu
Xót thương cuộc tình dang dở
Lệ... hay mưa hạ cuối chiều.

Ừ thôi... ngoan nào tim nhé
Nằm im nhỡ lại sẽ đau
Thì thầm ta ru khe khẽ
Nhắm mi... ngăn giọt lệ trào!


Thuonghoai Ngannam
*******************
*
Trong bốn mùa Xuân – Hạ – Thu – Đông, mỗi mùa hình như đất trời sinh ra là để cho mỗi đối tượng nào đó. Nếu mùa Xuân dành cho tất cả mọi người trong không khí hừng hực của sinh khí đầu năm thì Đông dường như sinh ra để tặng riêng cho những tâm hồn cô đơn buốt lạnh… Và trong khi thi nhân khắp trái đất này ca ngợi mùa Thu không ráo mực thì Hạ có lẽ Hạ là khung trời dành riêng cho hoa phượng, bảng đen, phấn trắng, thầy cô, trường lớp, sách vở… Và cả những mối tình học trò đơn sơ dung dị nhưng không kém phần tha thiết lãng mạn có khi bám víu ta suốt cả cuộc hành trình. Hãy mở lòng lắng nghe một chút tâm sự của mùa HẠ NHỚ THƯƠNG trong tâm tư của tác giả THUONGHOAI NGANNAM.

Chênh chao giữa hè nắng đỗ
Chợt quên... chợt nhớ vây quanh


Những kỷ niệm chợt tìm về trong chiều nghiêng nắng hè rót vào lòng một kẻ đơn côi, bó gối trong ánh mắt xa xăm diệu vợi. Cái nhớ cái quên hạ hành trí tưởng làm rõ nét hơn niềm khao khát yêu thương mà bấy lâu vì một lẽ gì đó nhãng sao, quên bặt…

Ta ngồi bên khung cửa sổ
Thèm nghe một tiếng dỗ dành

Đất trời vẫn thế! Vẫn cái không gian lập loè lửa phượng đơm bông, vẫn ve ran dậy tiếng như ngày nao người ghé môi hôn lần đầu nhưng sao lòng cảm thấy nhạt nhoà xa vắng dẫu mọi thứ xưa cũ hiển hiện ngay trước mắt ta chẳng thiếu món nào.

Còn đây rực trời phượng đỏ
Mà sao vắng bóng người xưa
Tiếng ve vẫn còn đâu đó
Gợi nhung nhớ nói sao vừa


À phải rồi! Thiếu nhân vật chính nên bức tranh bỗng trở nên nhợt nhạt buồn tẻ không còn sinh khí... Nào khác chi cảnh:

Nhân diện bất tri hà xứ khứ/
Đào hoa y cựu tiếu đông phong

(Thôi Hộ)
(Gương mặt người xưa giờ không biết chốn nao
(Chỉ thấy) hoa đào vẫn như cũ cười với gió đông)

Hạ hay Đông đều thế cả, khi người buồn cảnh cũng chẳng thế nào vui được. Khi thất vọng triền miên thì dẫu đang chìm đắm giữa mùa Xuân cũng chỉ thấy toàn hoa tàn nhuỵ rửa, ngược lại lúc đang hy vọng phơi phới thì ngay giữa tuyết Đông vẫn thấy ấm áp ngọt ngào…

Sợi tình giăng như tơ nhện
Để vương vấn ngổn ngang lòng
Từ khi đò kia tách bến
Thả hồn theo nước mênh mông


Dòng sông dĩ vãng cứ mải miết cuộn cuồn. Thường những thứ đã mất đi luôn là quý giá và vang vọng mãi trong hồn những thanh âm tiếc nuối não nề. “Con cá mất là con cá to” mà lị! Chân lý giản đơn đó xưa nay hằng được người đời khẳng định nên càng hiển hiện rõ ràng hơn trong cái tiêng tiếc vô bờ của một cuộc tình đã chắp cánh bay xa.

Hạ về gợi bao luyến nhớ
Dâng tràn kỷ niệm mùa yêu
Xót thương cuộc tình dang dở
Lệ... hay mưa hạ cuối chiều.


Mà thôi vậy! Dẫu có níu kéo bằng mấy thì tất cả cũng đã tít tắp xa mù rồi. Tự hành hạ mình thì có ích chi nào khi cố khơi lại đống tro tàn ngày cũ. Hãy để kỷ niệm cứ mãi là vàng son lóng lánh trong nắng Hạ dấu ái của một thời trẻ dại dẫu ngu ngơ nhưng chi thiếu lãng mạn ươm tình…

Ừ thôi... ngoan nào tim nhé
Nằm im nhỡ lại sẽ đau
Thì thầm ta ru khe khẽ
Nhắm mi... ngăn giọt lệ trào!


HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối