Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [81] [82] [83] [84] [85] [86] [87] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Rào-Nam

NGOẠI

Quê ngoại ngày giữa đông, những cơn gió lạnh thốc thổi về, quét qua cánh đồng vừa ngâm mình trong lụt, qua những hàng tre xơ xác của làng tôi. Những đám mây xám xịt phủ bóng xuống ruộng đồng âm ỉ nước khiến cho trời và đất như nhập lại một. Đã 7 giờ sáng mà trời vẫn còn lờ mờ. Con đường bê tông mới làm xong trước mùa hè, giờ bám đầy lớp bùn nhão trên bề mặt, dấu vết vụ phù sa lụt chưa hết.
Trên bờ đê nhỏ đã thấp thoáng mấy người phóng xe đi chợ. Những cái oằn mình tất tả đi theo như hình với bóng. Đặc sản quê ngoại là vậy, dù đã đến thời một vài nhà sắm được ô tô, nhưng những bóng nét của thời xa xưa vẫn bám vào lưng người dân quê tôi, đó là tính thật thà và biết nhau đến từng dấu chấm phẩy từng người, điều mà những cư dân phố thị không bao giờ có được.
Mạ bảo tôi lên ga mua gói bánh về thắp hương cúng rằm cho ông ngoại. Tôi lơn tớn đi trên những vạt cỏ đẫm mưa đêm, vẫn còn văng vẳng tiếng kêu của mấy con dế níu kéo đêm âm lịch. Ngang qua một chị đang làm cỏ đám rau, tôi quở một câu:
- Đám hẹ này xanh quá, chị giỏi thiệt
- Mô chú, thun (nén) đó, hẹ mô. A, chú ni ngó lạ thiệt
- À, tui mới về, lâu lau mới về nên ít người biết
- Chú là trai hay rể Minh Lệ rứa
- Trời, tui đẻ ra ở Minh Lệ, nậy (lớn) lên ở đây chơ rể mô mà rể
- Oa, răng tui không biết hè, nghin (gần) nhà ri mà tui nỏ biết.
Hay chưa, chỉ một vài câu chào là tòi ra nguồn gốc. Đi từ đầu làng đến cuối làng, bạn hỏi một ai trng làng, người làng tôi đều biết và chỉ bảo đến nơi đến chốn, chẳng bù cho thành phố, cách vài nhà là đã mù tịt nhau rồi.
Tôi đi xuống chợ Ba Đồn, là cái chợ to nhất huyện Quảng Trạch, chợ thị xã mà. Ghé hàng bánh cổ truyền mua mấy cái về làm quà cho lũ trẻ ở nhà, cháu chắt đang há miệng chờ cậu mang bánh làng quê về cho. Mấy cô bán bánh tranh nhau chào hàng, miệng như tép nhảy trong rổ vừa cất vó lên:
- Mua em với eng (anh) nời, béng (bánh) em nóng, ngon lắm, mới lấy trong nồi ra
- Mua cho em với, ở hàng đi eng, sớm tinh mơ
- Eng nời, em có béng dì với béng rán nóng lắm, mua cho em với nời.
Cứ như một đàn ong vỡ tổ, các cô xúm mời làm tôi run cả người, không mua thì không có quà, mà mua thì biết chọn cô nào. Thôi thì nhắm mắt đánh xác suất, chọn một hàng gần nhất, thấy bốn, năm loại bánh đang bày ra
- Mấy tiền một cái đây chị?
- Hai nghìn rưỡi một cấy (cái) eng nở, loại ni hai nghìn, eng mua mấy cấy?
- Ờ để tui coi, chị có mấy cái?
- Dạ, (đếm đếm), cả thảy năm trục (chục) cấy,
- Là mấy tiền
- Một trăm lẻ năm nghìn
- Chị gói cả cho tui
- Dạ, dạ!
Cô bên cạnh cũng réo lên
- Eng mua cho em với, có béng chưng, béng rò
- Mấy tiền một cái
- Trục nghìn eng nờ, eng lấy mấy cấy
- Chục cái nghe
- Dạ
Cô nhanh nhẹn xếp lá vào túi, nhặt những chiếc bánh nóng hổi mà tôi càm còn bỏng tay, đưa cho tôi một túi nặng. Mạ tôi đang chọn mấy cái bánh bột nếp tròn tròn nhân đậu xanh mềm mại như cao su non, năm chục nữa, vậy là cúng rằm đẹp. Một chuyến đi chợ quê hoàn hảo đã xong. Giờ lên đường thôi.
Làng quê lùi dần ra sau lưng, mấy con chó đâu trong ngõ nhảy ra sủa lách nhách mấy tiếng như chào tạm biệt và hẹn ngày về lại.
Ừ, đương nhiên là tôi sẽ về ngay, cũng gần tết rồi. Không cần sủa đâu nhé. Tạm biệt làng tôi.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Bao giờ:
Nước mắt con chảy vào trong
Thì con mới biết mẹ mong những gì
Bao giờ hương khói đầm đìa
Thì con mới thấy những gì mẹ mong

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

RU NGẬM NGÙI

Anh ru em
Lời ru từ mọi miền giông bão
Những con chim hoà bình soãi cánh ngược chiều thảm thiết
Lời ru rơi lả tả trên bãi cát trắng ngày xưa
Những đợt sóng gầm gào như máu cuộn trong trái tim
Xiết vào lời ru để em thức tỉnh
Tình yêu anh khờ dại muôn màu
Bài hát ru lấy từ nắng, gió và những con lốc địa cầu
Có nỗi khát khao dâng trào
Có rả rích kéo dài nỗi thầm lặng
Yêu, yêu và yêu
Lời ru đi qua như cơn bão dữ dằn
Để lại em mùa gió chướng
Vẫn những khát khao mỏi mòn năm tháng
Thời gian trở mình liêu xiêu
Xế chiều.
Ta học lại lời ru của bão
Yêu em ngàn năm biết bao nhiêu.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Đã mang cái nghiệp hồn thơ
Thì đừng gác bút đợi chờ tương lai
Đời thì ngắn, số thì dài
Đêm hôm kẽo kẹt lấy ai bạn cùng.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Em đi, sóng biển thì thào
Phố đêm ngả lạnh, đường nao lối về
Bồng bềnh bóng ngã sơn khuê
Cuốn đi năm tháng vỗ về ngày xưa.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Bất chợt gặp cánh phượng
Giữa mùa đông tái tê
Phượng đỏ như ấm lửa
Trong gió bấc dầm dề.
Thấy hoa tưởng mùa hè
Quay lại sau bão tố
Sưởi ấm lòng tan vỡ
Ảo mộng trào lung linh.
Ấm áp giữa thinh không
Như trái tim nóng đỏ
Yêu thương mặc mưa gió
Em cháy lòng anh trao.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Nào, ngủ đi em nhé
Mùa đông lạnh buốt mùa này
Niềm vui lưa thưa rớt xuống
Nỗi lo dồn lại đắp dày.

Ta vừa qua mùa bão tố
Nắng ấm chưa kịp lên thay
Biển đã ầm ào sóng vỗ
Bờ khô, bờ ướt buồn thay.

Những ngày trắc trở qua đây
Em nép vào anh sâu lắng
Trái tim đập trong thầm lặng
Mong cho nhịp sống nhẹ nhàng.

Cuộc đời, những chuyến đò ngang
Đưa ta bến này, bến khác
Tình yêu ta không sai lạc
Chỉ là chưa đủ nông sâu

Nên em vẫn còn bể dâu
Phiêu bạt trong miền lo lắng
Vẹn tròn chuỗi ngày thầm lặng
An yên hoa trái gia đình.

Gửi ngày mai những yên bình
Có nắng, mưa cùng tất cả
Trôi đi những mùa vất vả
Tặng em giấc ngủ mùa đông.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Anh ru mùa bão tố
Ngủ dần trong mắt em
Em hát lời hạ trắng
Cháy anh thành tro than.

Chỉ vậy mà hai ngã
Cứ xa nhau ngút ngàn
Tình yêu quen thật lạ
Biết bao giờ miên man?

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Khi tôi biết yêu những gì tôi có
Là tiếng ru, là vú mẹ sữa tràn
Là làng xóm đu đưa thời thơ dại
Vỗ về trong sóng nước Rào Nam.

Khi tôi biết yêu những gì đã lớn
Là cánh đồng cùng bè bạn sớm hôm
Là những chiều ham chơi hơn ham học
Đuổi bắt nhau nuôi dưỡng tâm hồn.

Khi tôi tiếc những gì tôi đã thấy
Là Rào Nan không lớn nổi như mình
Là kỷ niệm nhoè đi trong đốm bạc
Tôi biết mình đi qua buổi bình minh.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

MAI CON RA HÀ NỘI

Ngày mai con ra Hà Nội
Chập chùng phố lạ, phố quen
Xe máy to hơn ngõ hẻm
Đường dài hun hút chật nêm.

Con sẽ thấy hương hoa sữa
Đêm về rón rén bên thềm
Như thuở ba yêu giữ lửa
Cay nồng hơi ấm nhiều thêm.

Hà Nội mùa này đông lạnh
Bước chân cắm xuống căm căm
Áo choàng lông không đủ ấm
Gió lùa khẽ vén băn khoăn.

Con từ miền Nam ra Bắc
Nắng ấm tiết kiệm đủ dùng
Thật thà giấu vào túi áo
Giản đơn vừa đủ bao dung.

Cứ đến Tây Hồ lộng gió
Hỏi xem văn hiến sao rồi
Lưỡi kiếm Hồ Gươm Lê Lợi
Còn sắc nhọn nữa hay thôi.

Văn Miếu ngàn năm kẻ sĩ
Phảng phất hồn nước Thăng Long
Lịch sử cuộn trong sương khói
Lật từng trang bốn ngàn năm.

Hà Nội, hồn dân nước Việt
Con ra nhớ đi chậm thôi
Dùng tâm hồn đọc muốn biết
Để trái tim yêu con ơi.

Hà Nội sáng quen, chiều lạ
Một ngày lả lướt bốn mùa
Trời cao xanh mà rét hạ
Khẽ khàng nét đậm, nét thưa.

Nồng nàn ấm, lay phay mưa
Bịn rịn, là thân Hà Nội
Ngày về nhắn con bao nỗi
Mùa đông nơi ấy mênh mông.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [81] [82] [83] [84] [85] [86] [87] ... ›Trang sau »Trang cuối