Trang trong tổng số 98 trang (973 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [64] [65] [66] [67] [68] [69] [70] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

VÔ ĐÈ   Bài sửa lại
                                                        PHẠM ĐÌNH  HỔ

Phiên âm:

Niên lai tiều tụy bần kiêm bệnh
Cao mộc vô tâm phát dục ti
Hà sự hồng lâu chi phấn lữ
Tương phùng do tự tạo nga mi


                                            KHÔNG ĐỀ

Năm qua tiều tụy ốm đau
Chẳng lo chải chuốt trên đầu rối tung
Việc chi son phấn lầu hồng
Đến khi gặp lại ta cùng khen nhau

                                                         TRỊNH PHÚC NGUYÊN dịch thơ


                                               NON  INTITULÉ

L’an passé, une vie misérable menée,
Oubliant le peigne,cheveux ébouriffés;
Ô belles au palais rose,à quoi bon farder!
Quand on se rencontre,on vante sa beauté!

                                                           Tr.   TRỊNH PHÚC NGUYÊN
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

THANH NGỌC HUYNH
                    LAI PHỎNG TỐNG BIỆT CHI TÁC

                                                             PHẠM ĐÌNH HỔ
Phiên âm :

Ác thủ dữ quân biệt
Du du tâm tự thương
Lục niên khách hồ hởi
Vân thụ không thương thương

Dịch nghĩa :

                ANH THANH NGỌC ĐẾN THĂM
                LÀM THƠ TỪ BIỆT

Cầm tay từ biệt anh
Man mác trong lòng mình
Sáu năm trên sông biển
Tình bạn mãi xanh tươi

                                                     TRỊNH  PHÚC NGUYÊN dịch thơ
BÀI I :
Tạm biệt tay cầm tay
Man mác cảm thương thay
Sáu năm trời sông biẻn
Tình bạn chẳng hề lay

BÀI II:
Cầm tay từ biệt anh
Man mác trong lòng mình
Sáu năm trường sông biển
Tình bạn vẫn còn xanh

                            NON INTITULÉ
                              Main dans la main,nous nous faisons adieu,
                              Oh! La mélancolie mord mon coeur!
                               Allant par monts et par vaux durant six années,
                              Perdure à jamais notre amitié!
                                                                     Tr.TRỊNH PHÚC NGUYÊN
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Chân

無 題
范 廷 琥
年 來 憔 悴 貧 兼 病
膏 沐 無 心 髮 欲 絲
何 事 紅 樓 脂 粉 侶
相 逢 猶 自 道 蛾 眉
              
Phiên âm :

VÔ ĐỀ
PHẠM ĐÌNH HỔ
Niên lai tiều tụy bần kiêm bệnh
Cao mộc vô tâm phát dục ti
Hà sự hồng lâu chi phấn lữ
Tương phùng do tự đạo nga mi.

Dịch nghĩa :
KHÔNG ĐỀ
PHẠM ĐÌNH HỔ
Năm lại đây, thật tiều tụy, vừa nghèo lại vừa bệnh
Chẳng để ý tới dầu bôi tóc, tóc rối thành tơ
Việc gì mà bạn son phấn ở lầu hồng
Gặp nhau còn tự khen là mày ngài.

KHÔNG ĐỀ
PHẠM ĐÌNH HỔ
Gần đây tiều tụy, ốm đau
Không chăm chải tóc, tóc nhàu như tơ
Lầu hồng với bạn còn đua
Tự khen hình dáng bây giờ vẫn xuân.

Gần đây tiều tụy, nghèo thêm bệnh
Đầu tóc không chăm cứ rối bời
Với bạn lầu hồng khi gặp mặt
Tự khen hình dáng vẫn xinh tươi!

NON INTITULÉ
PHAM DINH HO
On s’est délabré, pauvre et maladif récemment
Les cheveux non soignés deviennent ébouriffés
Face aux copines dans les plaisirs, tout malgré
On se vante d’être encore si ravissant.

БЕЗ ТЕМЫ
ФАМ ДИНЬ ХО
Недавно я стал бедным и больным
Волосы не позабоченные взлохмачены
Перед подругами на наслаждении
Хвастаюсь что ещё очарователен.

NGUYỄN CHÂN 30.07.2013
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Chân

青 玉 兄 來 訪 送 別 之 作
范 廷 琥
握 手 與 君 別
悠 悠 心 自 傷
六 年 客 湖 海
雲 樹 空 蒼 蒼

Phiên âm :

THANH NGỌC HUYNH LAI PHỎNG
TỐNG BIỆT CHI TÁC
PHẠM ĐÌNH HỔ
Ác thủ dữ quân biệt
Du du tâm tự thương
Lục niên khách hồ hải
Vân thụ không thương thương (*).

Dịch nghĩa :

ANH THANH NGỌC LẠI THĂM
LÀM THƠ TIỄN BIỆT
PHẠM ĐÌNH HỔ
Cầm tay anh  từ biệt
Lòng man mác, tự thấy thương mình
Sáu năm trời ở nơi hồ hải
Tình bạn bè mãi xanh xanh
------------------------------
(*) Vân thụ : Đám mây và hàng cây. Thể rút gọn của cum từ
“Mộ vân xuân thụ” nhớ nhau, từ thơ Đỗ Phủ nhớ Lí Bạch : Vị
bắc xuân thiên thụ/ Giang nam nhật mộ vân (Bên này, phía bắcsông Vị thì cây trong cảnh mùa xuân/Bên kia thì mây trong
cảnh chiều tà).

THƠ TIỄN ANH THANH NGỌC
KHI ANH LẠI THĂM
PHẠM ĐÌNH HỔ
Cầm tay từ biệt bạn lòng
Sáu năm đây đó long đong thương mình
Chỉ mong tình bạn mãi xanh!

Cầm tay từ biệt bạn
Lòng vô hạn thương mình
Sáu năm sống lênh đênh
Tình bạn xanh mãi mãi.

ECRIT QUAND THANH NGOC VIENT
FAIRE SES ADIEUX
PHAM DINH HO
Tenant ta main quand tu viens faire adieux
Je me sens moi-même si pitoyable
Durant six ans je reste aventurieux
Que notre amitié soit inébranlable!

ТХАНЬ НГОК ПРИШЁЛ ПРОСТИТЬСЯ
ФАМ ДИНЬ ХО
Держа руку друга приходящего проститься
Много жалею самого себя
Шесть лет к другим берегам прибился
Пусть наша дружба вечно продлится.

NGUYỄN CHÂN 30.07.2013
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

EM VỚI ANH
(Thơ Nguyễn Bính)

Lòng em như quán bán hàng
Dừng chân cho khách qua đàng mà thôi.
Lòng anh như mảng bè trôi
Chỉ về một bến chỉ xuôi một dòng.

Lòng anh như biển sóng cồn
Chứa muôn con nước nghìn con sông dài.
Lòng em như chiếc lá khoai
Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu.

Lòng anh như hoa hướng dương
Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời.
Lòng em như cái con thoi,
Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành.

THE TWO HEARTS
(Poem by Nguyen Binh – Translation by TMCS)

Oh! My dear young lady
Your heart is like a kiosk
Everyone can come and go.
My heart is not so,
It’s like a raft
Floating down along only one stream
And arriving at only one wharf.

My heart is like an ocean
Receiving water from plenty of rivers
Your heart is like a slippery leaf
It cannot hold even a drop of water.

My heart is like a sunflower
Changing its orientation never.
Your heart is like a shuttle
It’s too easy to change its spindle.




Ong Tu Nguyen
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

LA BARQUE  VOGUE

                     THUYỀN  ĐI                               HUY CẬN
Trăng lên trong lúc đang chiều
Gió về trong lúc ngọn triều mới lên
Thuyền đi sông nước ưu phiền
Buồm treo ráng đỏ giong miền viễn khơi

Sang đêm thuyền đã xa vời
Người ra cửa biển nghe hơi lạnh buồn
Canh khuya tạnh vắng bên cồn
Trăng phơi đầu bãi nước dồn mênh mang

Thuyền người đi một tuần trăng
Sầu ta theo nước tràng giang lũng lờ
Tiễn đưa đôi nuối đọi chò
Trông nhau bữa ấy bây giờ nhớ nhau

                              LA BARQUE VOGUE
La lune s’élève au moment crépusculaire,
Le vent souffle au moment de la marée montante.
La barque glisse sur les ondes ennuyeuses;
La voile empourprée la pousse au large lointain.
Passe la nuit,
La barque s’est déjà très éloignée.
Celui qui s’en va vers l’embouchure
frissonne tristenent…
La lune élaire
la dune de sable déserte et silencieuse;
La marée monte,s’étendant à l’ìnfini…

La barque qui t’emporta,
S’en est allée un mois déjà,
Ma tristesse  coule,suivant le courant
du fleuve,nonchalamment…
Adieu! Te disant;  Toujours,je t’attends!
A ce moment-là,nous nous regardions,tristement;
Maintenant,nous nous manquons  tellement…
                                              Tr.Trịnh Phúc Nguyên



                                .
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

LA BARQUE VOGUE

La lune s’élève au moment crépusculaire,
Le vent souffle au moment de la marée montante;
La barque glisse sur les ondes emplies de soucis;
La voile ,reflétant l’aura dorée du soir,
Disparait lentement vers l’horizon lointain.

Passe la nuit,la barque s’est déjà très éloignée,
Celui qui navigue vers l’embouchure frissonne.
La lune éclaire la dune calme et déserte,
La marée monte et s’étend vers l’infini…

Ta barque s’en est allée un mois déjà,
Ma tristesse suit le courant nonchalamment;
Te disant adieu,toujours je t’attends!
A ce moment-là,nous nous regardions tristement,
Et maintenant,nous nous manquons tellement!

                                                 Poème Thuyền đi  (HUY CẬN)

                                                   Tr. TRỊNH PHÚC NGUYÊN
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

CÂY  NẾN

                                                 NGUYỄN HƯNG HẢI

Tôi tự nguyện là cây nến nhỏ cháy cả hai đầu
Soi sáng cho ngòi bút của chính  tôi
Soi sáng cho đôi mắt của chính tôi
Soi sáng cho bàn chân của chính tôi
Và những bàn chân cùng tôi tiến bước

Một ngày mà không được thắp lên ngọn lửa yêu thương từ trong ruột
Tôi chết vì giá lạnh
Chết vì để bóng đêm đông cứng quanh mình

Tự nguyện làm cây nến nhỏ cháy cả hai đầu soi sáng xung quanh
Tôi tự tan chảy,đốt lên từng giọt đời trên chiếc đĩa khổ hạnh
Nuốt cái cay đắng trong nỗi đắng cay
Ánh sáng tỏa từ tôi mang đến ngọt ngào cho những người bên cạnh
Những người không thể nào làm cây nến trong đêm

Với nhưng người cũng tự làm cây nến,có cây nến đời tôi góp thêm
Ánh sáng sẽ tỏa ra ngoài vùng quen thuộc
Trên chiếc đĩa khổ hạnh cõi nhân gian,tôi mừng vui khi ai làm sinh nhật
Cháy cả hai đầu soi sáng cho nhau

Tự nguyện làm cây nến nhỏ mong góp một đôm lửa nhỏ nhoi
                                                                       liệu có đi đến đâu
Dù có thế nào cũng vẫn tự đốt lên từng giọt đời ánh sáng
Để phòng gió như để phòng câu nói khi sướng miệng
Tôi đề phòng chính tôi
Đề phòng lời nói của kẻ xấu như hòn than đen
Nếu không cháy thì cũng đừng đồng lõa với bóng đêm
                                                               làm bẩn nhọ mọi người
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

LA  CHANDELLE

J’accepte volontiers  d’être une petite chandelle,
                           brulant aux deux bouts mêmes,
Eclairant ma propre plume,à moi,
Eclairant mes propres yeux,
Eclairant mes propres pieds,
Et les autres pieds qui marchent en avant avec moi.

Le jour ou je n’ai pu allumer le feu d’amour,
  jaillissant du sein de mes entrailles,
Je mourrai de froid,
de l’ombre nocturne,gelée autour de moi.

J’accepte volontiers d’être une petite chandelle
brulant aux deux bouts, éclairant les alentours.
Je fonds moi-même,brulant goutte-à-goutte ma vie,
sur l’assiette emplie de pénitence,
avalant avec amertume l’amer de la vie.
La lumière ,rayonnant de ma chandelle,
apporte la douceur à mon voisinage,
À ceux,ne pouvant être des chandelles nocturnes.

Quant à ceux qui sont eux-mêmes chandelles,
                         s’ajoute la chandelle de ma vie,
La lumière rayonnera hors de l’espace connu.
Sur l’assiette ascétique de la vie humaine,
Je me rejouis à l’anniversaire d’autrui;
Brulant ãux deux bouts,nous éclairant l’un l’autre.

J’accepte volontiers d’être une petite chandelle,
Espérant ajouter une mince étincelle;
Est-ce ca vaut la peine?
Pourtant,malgré tout,je brule moi-même ma vie goutte à goutte;
pour me préserver du vent,comme on se préserve des mauvaises paroles
Je prends garde à moi-même,
aux paroles des gens mauvais,pareilles au charbon noir,
Ceci,s’il ne brule pas,qu’il ne soit pas  en connivence
avec l’ombre nocturne,pour noircir et salir les gens!
                                         Tr,TRỊNH PHÚC NGUYÊN
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

trinhphucnguyen24

ĐỔI MÙA
                                                  Trần Huyền Trân

Gió ngớt khua lau dưới gặm cầu
Đường về xóm lạnh bước thôi mau
Ngõ hoang đã nở dăm mầu bướm
Là lúc đôi mùa đưa tiễn nhau

Ấy luc hồn hoa trở gót về
Thả đàn chim mộng xuống trời khuya
Nghe xa xa lắm đàn mây trắng
Rời bóng kinh thành lững thững đi..

                               
                                   TRANSITION  DE SAISON

          Le vent cesse de remuer les roseaux sous le pont;
          Sur le chemin de retour au hameau froid,
          On traine lentement ses pas.
          Par-dessus l’allée déserte,volent quelques colorés papillons;
          C’est le temps ou les deux saisons se font adieu.

         C’est le moment ou l’âme des fleurs est de retour,
         Lâchant une bande d’oiseaux rêveurs en l’air,la nuit;
         Au loin,très loin,flottent des nuages blancs,
         Ils quittent  la capitale…    nonchalamment.

                                                      Tr TRỊNH PHÚC NGUYÊN
Vui buồn ký ức thời quân ngũ
Thanh thản tâm hồn lúc nghỉ hưu
Đường cong cuộc sống dài bao nữa
Vẫn cứ yêu đời chẳng quanh hiu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 98 trang (973 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [64] [65] [66] [67] [68] [69] [70] ... ›Trang sau »Trang cuối