Trang trong tổng số 6 trang (56 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

ThuThuyPham

Chào tất cả mọi người.Mình biết ai sinh ra mà chẳng có quê hương và mình nghĩ chắc đa phần ai cũng yêu quê huơng của mình.Nếu đã vậy các bạn có thể chia sẽ những cảm xúc của mình về quê hương của bản thân cho mình biết được không; cũng như tất cả mọi thứ thuộc về quê hương nhé!
Quê hương đối với tôi như một đấng sinh thành thứ hai vậy.Đôi lúc dại khờ tôi chẳng thể định nghĩa được hai từ thiêng liêng ấy nữa.Nhưng tôi chỉ biết quê hương là nơi sinh ra của tôi, nơi mà tôi biết được mọi thứ: Biết được nỗi nhọc nhằn của người mẹ trước những ngày nắng gắt ban phát những tia nắng tuy nóng nhưng ấm ám xưống vạn vật làm cho mọi sự sống trỗi dậy, biết được tháng ngày gian nan của người cha khi cong lưng trên chiếc xe đạp đưa tôi đến trường vào lúc mà những hạt mưa thi nhau tưới mát ruộng đồng, ban cho mọi sự sống một bộ mặt mới mẽ: xinh tươi hơn, tràn đầy nhựa sống hơn...Tất cả những thứ đó tạo ra quê hương của tôi chăng? Còn biết bao thứ nữa mà tôi còn quá nhỏ đễ hiểu hết tầm vĩ đại của quê hương mình.Ở nơi đây tạo ra rất nhiều thứ mà tôi chẳng thể quên: hoa Mắc cỡ- loài hoa vô cùng mộc mạc, bình dị, tôi cũng chẳng thể diễn tả đúng từng li từng tí cái cảm xúc tôi dành cho nó.Chẳng hiểu sao mỗi lúc tôi ở cạnh nó có một cảm giác gì rất lạ len lỏi vào trong trái tim tôi.Một cảm giác gì rất đỗi thân quen và bình yên. Loài hoa ấy có gai như những cành hồng thế nhưng nó chẳng kiêu sa như hồng,trái lại nó rất mộc mạc với những cánh hoa bé nhỏ li ti hồng nhạt; phiến lá đôi khi cụp lại khi có một vất gì vô tình chạm vào nó. Cánh hoa, phiến lá đều e lệ trong nắng sớm.Nhưng giấu sau vẻ dịu dàng ấy lại là một bản chất phi thường,cứng cỏi: biểu hiện qua những cái gai nhọn. Cái gai nhọn kia chẳng như gai của cành hồng đâu vì gai của cành hồng kiêu sa luôn làm người sơ ý chạm vào nó rĩ máu. Còn ở loài hoa mộc mạc kia thì chẳng thế,tuy nó cũng sẽ làm cho ai bất cẩn quá xem thường khi chạm vào nó thì sẽ rĩ máu.Thế nhưng mức độ đau đớn và làm tổn thưong của nó thì chẳng giống gì với loài hoa kiêu sa kia.Bưởi thế mới nói sự cách biệt của những thứ mộc mạc ở quê thì luôn luôn lớn đối với những thứ kiêu sa ở đô thị.Tất cả những thứ bình dị mà vốn thuộc về miền quê càng làm cho tôi yêu quê hơn nữa. Tôi mãi nhớ bài thơ bất hủ về quê hưong:
                           .....
                       Quê hưong là chùm khế ngọt
                       cho con trèo hái mỗi ngày
                        quê hưong là đường đi học
                        con về rợp bướm vàng bay
bài thơ ấy đã chỉ cho tôi biết thêm về hai chữ " quê hương" thiêng liêng.Hình ảnh quê  luôn luôn sống trong tim tôi cũng như trong tim mỗi người quan trọng là họ có chịu nhớ đến không thôi.Và câu thơ đã giúp tôi thành người thật sự:
                        Quê hương mỗi người chỉ một
                        như là chỉ một mẹ thôi
                        quê hương nếu ai không nhớ
                      sẽ không lớn nỗi thành người.
Có một thứ hoa hồng không có gai đó là tình bằng hữu
Có một thứ hoa hồng có gai nhiều nhất đó là hoa ái tình.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nguyenhnv

Mỗi khi mường tượng về quê hương, tôi lại nhớ đến bài "Ngày đá đơm bông" của Nhật Ngân.

Ngày đá đơm bông

Buổi tối ngủ trên đồi hỏi hòn đá nhỏ
Con đường nào, con đường nào dẫn đến một dòng sông
Một dòng sông mà em vẫn thường ra ngồi giặt áo
Và con đò, và câu hò theo nước trôi xuôi

Buổi sáng ngồi trên rừng hỏi ngàn lá đổ
Con đường nào, con đường nào dẫn đến một miền quê
Một miền quê trời hanh nắng ruộng khô cằn sỏi đá
Đợi mưa về, đợi mưa về cho lúa đơm bông

Ơ quê mình giờ đây
Con sông xưa thuyền có xuôi ngược
Ơ kẽo kẹt võng đưa
Ơ... tiếng ru ngọt môi

Thường những buổi trưa buồn hỏi mình khe khẽ
con đường nào, con đường nào dẫn đến những ngày xưa
Ngày xưa đó mẹ ra đứng cười rung làn tóc trắng
Tre cuối làng, cầu sau vườn theo gió đong đưa

Buổi sáng hỏi mây trời đi hoài có rõ
Con đường nào, con đường nào dẫn một ngày vui
Ngày vui đó bầy chim sáo rủ nhau về xây tổ
Mưa sẽ về, mưa sẽ về cho đá đơm bông.


So với bài "Quê hương" của Đỗ Trung Quân thì bài "Ngày đá đơm bông" của Nhật Ngân có ca từ đẹp hơn, không gian sống động hơn vì có sự hiện hữu của thời gian, có nhiều hình ảnh ẩn dụ đầy thi vị gợi nhiều liên tưởng đẹp. Đặc biệt, hình ảnh người mẹ "cười rung làn tóc trắng" rất thật, rất sống động và rất đẹp khiến cho cảm xúc của người đọc đến đây bất giác trào dâng mãnh liệt. Không cần phải giáo điều, áp đặt: "quê hương mỗi người chỉ một như là chỉ một mẹ thôi", tác giả Nhật Ngân của "Ngày đá đơm bông" vẫn rất thành công khi để người đọc tự cảm nhận, tự chiêm nghiệm ra điều đó.
"Quê hương" của Đỗ Trung Quân có xứng đáng là "bài thơ bất hủ" hay đó chỉ là hiệu ứng của công nghệ lăng xê ?
Quanh co cõi tạm hồng trần
Coi như có dịp một lần dạo chơi
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

letam

@ gửi nguyenhnv: tớ vẫn thích QUÊ HƯƠNG Và NHỚ CON SÔNG QUÊ HƯƠNG của Tế Hanh hơn. Ở đó có tình yêu quê hương đất nước, con người sâu nặng gần gũi với ta. Và, cả những tình cảm, tấm lòng, ước vọng khi xa cách quê hương yêu dấu.
 Vui là chính - Chính là vui!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

le thanh hien

Không biết đâu đó con đọc được câu này:

"...Quê hương bóng ngả qua đầu
Xin người độ lượng mai sau con về..."

                         Con
                      - MSLC -
                 - Điện Bàn_Quảng Nam -
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nguyenhnv

letam đã viết:
@ gửi nguyenhnv: tớ vẫn thích QUÊ HƯƠNG Và NHỚ CON SÔNG QUÊ HƯƠNG của Tế Hanh hơn. Ở đó có tình yêu quê hương đất nước, con người sâu nặng gần gũi với ta. Và, cả những tình cảm, tấm lòng, ước vọng khi xa cách quê hương yêu dấu.
Uhm... bài NHỚ CON SÔNG QUÊ HƯƠNG của Tế Hanh có nhịp thơ êm đềm tuôn chảy như dòng sông hiền hoà, hình ảnh ẩn dụ độc đáo:" tôi dang tay ôm nước vào lòng, sông mở nước ôm tôi vào dạ", tiếc là có 1 số câu chữ "lên gân" quá nghe hơi lố: "sông của quê hương, sông của tuổi trẻ/ sông của miền Nam nước Việt thân yêu".
Thơ viết về quê hương thì bài nào mà không "có tình yêu quê hương đất nước, con người sâu nặng gần gũi", bài nào mà không có "tình cảm, tấm lòng, ước vọng khi xa cách quê hương yêu dấu" hỡ bạn.
Quanh co cõi tạm hồng trần
Coi như có dịp một lần dạo chơi
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

PandaKid

nguyenhnv đã viết:
Mỗi khi mường tượng về quê hương, tôi lại nhớ đến bài "Ngày đá đơm bông" của Nhật Ngân.

Ngày đá đơm bông

Buổi tối ngủ trên đồi hỏi hòn đá nhỏ
Con đường nào, con đường nào dẫn đến một dòng sông
Một dòng sông mà em vẫn thường ra ngồi giặt áo
Và con đò, và câu hò theo nước trôi xuôi

Buổi sáng ngồi trên rừng hỏi ngàn lá đổ
Con đường nào, con đường nào dẫn đến một miền quê
Một miền quê trời hanh nắng ruộng khô cằn sỏi đá
Đợi mưa về, đợi mưa về cho lúa đơm bông

Ơ quê mình giờ đây
Con sông xưa thuyền có xuôi ngược
Ơ kẽo kẹt võng đưa
Ơ... tiếng ru ngọt môi

Thường những buổi trưa buồn hỏi mình khe khẽ
con đường nào, con đường nào dẫn đến những ngày xưa
Ngày xưa đó mẹ ra đứng cười rung làn tóc trắng
Tre cuối làng, cầu sau vườn theo gió đong đưa

Buổi sáng hỏi mây trời đi hoài có rõ
Con đường nào, con đường nào dẫn một ngày vui
Ngày vui đó bầy chim sáo rủ nhau về xây tổ
Mưa sẽ về, mưa sẽ về cho đá đơm bông.


So với bài "Quê hương" của Đỗ Trung Quân thì bài "Ngày đá đơm bông" của Nhật Ngân có ca từ đẹp hơn, không gian sống động hơn vì có sự hiện hữu của thời gian, có nhiều hình ảnh ẩn dụ đầy thi vị gợi nhiều liên tưởng đẹp. Đặc biệt, hình ảnh người mẹ "cười rung làn tóc trắng" rất thật, rất sống động và rất đẹp khiến cho cảm xúc của người đọc đến đây bất giác trào dâng mãnh liệt. Không cần phải giáo điều, áp đặt: "quê hương mỗi người chỉ một như là chỉ một mẹ thôi", tác giả Nhật Ngân của "Ngày đá đơm bông" vẫn rất thành công khi để người đọc tự cảm nhận, tự chiêm nghiệm ra điều đó.
"Quê hương" của Đỗ Trung Quân có xứng đáng là "bài thơ bất hủ" hay đó chỉ là hiệu ứng của công nghệ lăng xê ?
So sánh bài "Quê hương" và "Ngày đá đơm bông" cái nào hay hơn thì vô cùng khập khiễng. Hay hay không là tùy vào cảm nhận của mỗi người. PandaKid nghĩ hai bài đều xứng đáng có chỗ đứng của nó, và việc nhiều người biết đến "Quê hương" của Đỗ Trung Quân không làm giảm giá trị của "Ngày đá đơm bông" hay ngược lại. PandaKid xin lí giải về việc nhiều người biết đến "Quê hương" của Đỗ Trung Quân nhiều hơn như thế này:

1/ "Quê hương" của Đỗ Trung Quân có sức phổ quát cao hơn vì bài thơ có tuổi đời vô tận. Từ tấm bé, ít ai chưa từng làm quen với một vài đoạn trong bài thơ: "Quê hương là gì hở mẹ - Mà cô giáo dạy phải yêu..." Ấn tượng trẻ thơ là một trong những yếu tố khó có thể phai nhạt trong cuộc đời con người. Nên khi lớn lên, vô tình (hay hữu ý) đọc lại những vần trên, người ta như tìm lại kí ức của mình, sống lại những tháng năm cắp sách đến trường, quãng thời gian không ai có thể quên được. Đó là lí do bài thơ có khả năng sống mãi trong tâm hồn nhiều người và nhiều thế hệ.

2/ "Quê hương" thật, rất thật! Đỗ Trung Quân lí giải câu hỏi trẻ con bằng câu trả lời cũng đậm chất trẻ con. Với sự ngây thơ buổi đầu, còn tuổi ăn, tuổi ngủ, tuổi học hành, đặt ra những hình ảnh như "hỏi hòn đá nhỏ", "hỏi mình khe khẽ" có vẻ như quá sức. Thế nên, còn cách định nghĩa quê hương nào giản dị nhưng lại không kém phần ấn tượng, thỏa mãn trí tò mò con trẻ như:
"Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông "
Với trẻ con, còn gì thân quen hơn những hình ảnh chân chất và mộc mạc như thế...

3/ "Quê hương" không chỉ là bài thơ chỉ dành cho tuổi nhỏ (dù cho lời đề hàm ý như thế). Mỗi bước trưởng thành là mỗi bước ra đi. Mỗi người đều có mục đích riêng của mình để ra đi, và "Quê hương" là một bến đợi thủy chung chờ những tâm hồn mỏi mệt trở về cố xứ. PandaKid chợt nhớ về truyện "Bến quê" của Nguyễn Minh Châu, người đàn ông Nhĩ bôn ba năm châu bốn bể nhưng cuối đời vẫn không thể đặt chân đến cái bến quê bên kia sông, quê hương rõ ràng nhất, gần gũi nhất mà ông có thể thấy. Trong cuộc sống sẽ có biết bao người như Nhĩ, khi mải mê tìm kiếm một quê hương lớn lao, lí tưởng mà quên đi "chùm khế ngọt","cầu tre nhỏ" mộc mạc lẩn khuất trong tâm hồn biết bao năm tháng. Cảm giác mất đi rồi mới biết quý trọng luôn là một trong những bi kịch đau đớn nhất. Vậy nên, bài thơ không chỉ là câu hát đưa ru về thuở "Bài học đầu cho con" mà còn hàm chứa giá trị thức tỉnh tâm hồn người trước khi quá muộn...

4/ Hình ảnh ẩn dụ, chắt lọc trong thơ không hề thiếu. Ngược lại, mỗi định nghĩa "Quê hương là..." đều có khả năng gợi cảm xúc cũng như suy nghĩ cho người đọc:
"Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm"
Ai bảo thơ cho trẻ nhỏ thì không lãng mạn... Đêm trăng, hoa cau rụng trắng ngoài thềm, những hình ảnh này đủ sức làm ta xao xuyến bồi hồi trong tâm hồn như khi đọc các vần thơ lãng mạn của Xuân Diệu, Huy Cận. Cấu trúc bài thơ tuy dễ gây nhàm chán với từ "là", nhưng với các hình ảnh từ lúc bắt đầu đến kết thúc, mỗi hình ảnh đều có tính thi vị riêng, có khả năng cuốn người đọc vào bài thơ một cách nhẹ nhàng và mộc mạc nhất...

PandaKid chỉ có thể lí giải bấy nhiêu. Bản thân PandaKid vẫn thích "Quê hương" của Giang Nam hơn, nhưng không thể không công nhận bài của Đỗ Trung Quân là tuyệt tác. PandaKid chưa rõ lắm về "công nghệ lăng xê" mà bạn nguyenhnv nhắc đến. Mong bạn đưa ra những lập luận để cùng bàn luận.

Đây là bài Quê hương của Giang Nam (PandaKid không viết ra vì sợ dài dòng bài viết :)):
http://www.thivien.net/vi...ID=UcCQV8gquK9ckYXFPnWuVQ
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa
mây mấy độ thu...
              ***
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nguyenhnv

@PandaKid: trong topic này mà bàn luận sâu về "công nghệ lăng xê" của "Quê hương" thì không phù hợp. Nếu bạn có hứng thú thì mở topic khác, mình sẽ nhiệt tình tham gia.
Quanh co cõi tạm hồng trần
Coi như có dịp một lần dạo chơi
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nguyenhnv

Hì... cảm ơn mod hay admin nào đã move cái topic sang thread này, như vậy là có thể bàn luận thoải mái mà không sợ lạc đề rồi.

Đầu tiên nói sơ qua về vấn đề "so sánh khập khiễng". Có câu nói:" mọi so sánh đều khập khiễng", nếu không tinh ý thì sẽ không nhận ra thâm ý của phát biểu này dẫn đến vận dụng sai lầm. Thực ý của câu nói này nghĩa là: có khập khiễng nên mới có so sánh, nếu không khập khiễng thì so sánh để mà làm gì. Riêng nhận định của PandaKid:" so sánh bài "Quê hương" và "Ngày đá đơm bông" cái nào hay hơn thì vô cùng khập khiễng", thực tế thì tôi không hề nói "cái nào hay hơn". Tôi chỉ đưa ra các cặp vấn đề đối chiếu qua lại giữa 2 bài thơ. Khi đối chiếu như thế, mặc dù tư duy của PandaKid, bị ảnh hưởng bởi định kiến chủ quan, vẫn đưa ra lý lẽ để phản bác nhưng chính bản thân bạn  - một cách vô thức - đã tự nhận ra "cái nào hay hơn" .

Về các lý giải của PandaKid:

1/"Quê hương" của Đỗ Trung Quân có sức phổ quát cao hơn vì bài thơ có tuổi đời vô tận.
Lý giải về "sức phổ quát cao hơn" này không hợp lý vì "Ngày đá đơm bông" cũng có "tuổi đời vô tận" theo như cách diễn giải của bạn: "ấn tượng trẻ thơ là một trong những yếu tố khó có thể phai nhạt trong cuộc đời con người nên khi lớn lên, vô tình hay hữu ý, đọc lại những vần thơ trên, người ta như tìm lại kí ức của mình." Cái gọi là "tuổi đời vô tận" đó rõ ràng không phải là ưu điểm riêng của "Quê hương" -  Đỗ Trung Quân. Có thể từ tấm bé, bạn chưa từng làm quen với "Ngày đá đơm bông" mà chỉ biết đến "Quê hương là gì hở mẹ - Mà cô giáo dạy phải yêu..." nhưng bạn không thể từ đó mà suy ra rằng người khác cũng thiếu thông tin giống như bạn được.

2/Với sự ngây thơ buổi đầu, còn tuổi ăn, tuổi ngủ, tuổi học hành, đặt ra những hình ảnh như "hỏi hòn đá nhỏ", "hỏi mình khe khẽ" có vẻ như quá sức.
Bạn rất hay nhận định theo cảm tính chủ quan, bạn thấy "có vẻ như quá sức" không có nghĩa là người khác cũng giống như bạn. Trong ấn tượng về thời thơ ấu của tôi còn đọng lại rất nhiều bài thơ có hình ảnh rất đẹp, rất giàu cảm xúc bằng nghệ thuật nhân cách hoá như thế:

Nghĩ Về Cô Giáo Em
(Khánh Chi)
...
Cô người gieo ánh sáng
Cho chồi em xanh tươi
Cô người khơi suối nước
Cho sông em lớn trôi


Đi Học
(Hoàng Minh Chính )
...
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi

Trường của em be bé
Nằm lặng giữa rừng cây
Cô giáo em tre trẻ
Dạy em hát rất hay

Chim đùa reo trong lá
Cá dưới khe thì thào
Hương rừng chen hương cốm
Em tới trường hương theo


Hơn nữa, bạn không thể viện lý do vì là thơ viết cho trẻ em để rồi đòi hỏi phải có chuẩn mực đánh giá riêng được. Nói như bạn, tôi viết những câu chữ ngớ ngẩn rồi tôi bảo rằng thơ của tôi cũng tuyệt tác, chẳng qua tôi viết cho người ngớ ngẩn nên mới thế. Ngụy biện như vậy thì có chấp nhận được không ?

3/Bạn căn cứ vào đâu mà cho rằng tựa đề "Bài học đầu cho con" hàm ý là bài thơ dành cho tuổi nhỏ ? Thực tế đối tượng mà Đỗ Trung Quân nhắm đến khi viết bài thơ này đã không còn ở cái thời "tuổi thơ" nữa, cho nên mới có câu: "quê hương là con diều biếc/tuổi thơ con thả trên đồng". Ta có thể diễn giải hai câu thơ này là: quê hương là con diều biếc mà thời còn thơ con hay thả trên đồng. Nếu Đỗ Trung Quân nhắm đến tuổi nhỏ thì phải viết là: "quê hương là con diều biếc/ mà con hay thả trên đồng".

4/Mỗi định nghĩa "Quê hương là..." đều có khả năng gợi cảm xúc cũng như suy nghĩ cho người đọc. Đúng vậy ! Trong những định nghĩa đó, bạn đã chắt lọc ra 1 định nghĩa tiêu biểu:" quê hương là đêm trăng tỏ/ hoa cau rụng trắng ngoài thềm" . Tại sao không phải là chùm khế ngọt, tại sao không phải là bướm vàng bay, tại sao không phải là bờ dâm bụt, giậu mồng tơi ... Thực ra, khi mới đọc bài thơ, theo trực giác, tôi cũng chắt lọcđịnh nghĩa này làm hình ảnh tiêu biểu vì đó là hình ảnh gây ấn tượng nhất của bài thơ bởi sự tương phản giữa 2 màu đen trắng làm hình ảnh trở nên nổi bật, bởi cái phong cảnh hữu tình của đêm trăng tỏ, bởi cái vẻ đẹp thanh khiết của hoa cau trắng, bởi cái cảm xúc ngập tràn theo những cánh hoa cau ngập tràn thềm nhà.
Thế nhưng, khi phân tích bài thơ, tôi mới ngỡ ngàng 1 điều: tôi đã không đồng cảm với Đỗ Trung Quân. Và đến hôm nay, ngay cả bạn, người cho rằng "Quê hương" của Đỗ Trung Quân là 1 tuyệt tác, cũng không đồng cảm với ông ta. Như vậy, tác phẩm này là 1 sản phẩm thất bại của  Đỗ Trung Quân.
Bạn hãy đọc kỹ bài thơ và phân tích nó, bạn sẽ nhận ra điều đó.
Quanh co cõi tạm hồng trần
Coi như có dịp một lần dạo chơi
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

PandaKid

Cảm ơn bạn đã có những lập luận phản bác. PandaKid xin trả lời thế này:
1/ Vấn đề "khập khiễng": PandaKid không bàn luận nhiều, sợ đi xa chủ đề. Trong bài viết bạn có nói PandaKid chủ quan, thì đây, bạn lập luận "mọi so sánh đều là khập khiễng" cũng bởi ý kiến chủ quan của bạn. PandaKid có thể giải nghĩa theo chiều ngược lại, không phải "có khập khiễng mới có so sánh, nếu không khập khiễng thì so sánh làm gì" mà là tính chất của phép so sánh luôn phần nào khập khiễng. Người ta so sánh luôn để tìm cái giống lẫn cái khác, nên mới có sự chắt lọc trong so sánh ví dụ như so sánh cùng chủ đề, cùng tác giả, cùng thể loại (trong văn chương nói riêng). Chứ nếu dựa vào cái khập khiễng để mà so sánh thì cứ lấy Pythagore đi so với Einstein, đảm bảo khập khiễng 100%. Tất nhiên, để tránh chủ quan, PandaKid không thừa nhận ai đúng, ai sai... Còn về việc trong "vô thức" thừa nhận bài nào hay hơn thì đúng là PandaKid có thừa nhận, nhưng thừa nhận là KHÔNG đồng tình với lập luận của bạn. Nếu PandaKid không có mâu thuẫn với bạn thì còn bảo vệ "Quê hương" làm gì, vừa mang tiếng cãi chày cãi cối vừa tốn dung lượng thi viện...?!

2/ Tất nhiên, "tuổi đời vô tận" không phải là đặc trưng của 1 bài "Quê hương". Vấn đề thực ra đơn giản: tính trên đầu người thì số người biết "Quê hương" nhiều hơn số người biết "Ngày đá đơm bông", vì trẻ em được làm quen với "Quê hương" thông qua Sách giáo khoa tiểu học ("Ngày đá đơm bông" thì không). Rõ ràng, nước Việt Nam ta số trẻ đi học nhiều hơn hẳn số trẻ không có điều kiện đến trường (thông số là 95% trẻ được phổ cập tiểu học). Đấy là lí do "Quê hương" có sức phổ quát rộng hơn vì người ta tiếp cận với nó sớm, dễ dàng và đại trà hơn. Các trường hợp khác có khả năng xảy ra, nhưng với tỉ lệ trên thì xác suất để người biết "Ngày đá đơm bông" nhiều hơn "Quê hương" là.... gần như không có. Một ví dụ khác: khi tìm trên google với từ khóa "Quê hương" + "Đỗ Trung Quân" thì số kết quả tìm được là khoảng 12600, trong khi từ khóa "Ngày đá đơm bông" là khoảng 7990. Chưa cần biết mỗi kết quả gì, nhưng rõ ràng số lượng tương tác chênh lệch nhau khá rõ. Tới đây chắc bạn đã hiểu...

2/ Hơ, bạn nói PandaKid chủ quan, rồi sau đó bạn lập luận cũng.... chủ quan như thế thôi. Vấn đề này PandaKid nghĩ là khá rõ ràng: người ta dạy "Quê hương" cho tuổi nhỏ, thì tất nhiên bài thơ phải hợp với tâm lí tuổi nhỏ. Quê hương được dạy đi dạy lại, qua nhiều lần thay sách giáo khoa cũng không bỏ. Điều này chứng minh: "chủ quan" của PandaKid hợp với "khách quan" của nhiều người, trong khi bạn thì không. Việc "Ngày đá đơm bông" không được dạy (tức là không có cơ hội được tiếp xúc nhiều như "Quê hương") có thể là do nhiều nguyên nhân. PandaKid không hề khẳng định 100%, chỉ nói "quá sức với trẻ nhỏ" như một trong những nguyên nhân dẫn tới điều đó. Điều này bổ trợ cho quan điểm "Thơ dành cho trẻ nhỏ" mà PandaKid nhắc đến. Tiếp theo, PandaKid không đòi hỏi đánh giá chuẩn mực riêng gì hết. PandaKid muốn nói: "Quê hương" vừa dễ hiểu cho trẻ con, vừa sâu sắc cho người lớn (đoạn tiếp theo): "Quê hương" không chỉ là bài thơ chỉ dành cho tuổi nhỏ . Đơn giản là bạn lợi dụng cách ngắt đoạn để xoáy vào từng chi tiết chứ không để trong toàn cục (tất nhiên là để chi tiết vô nghĩa hay mất nghĩa). Còn về việc thơ viết cho người ngớ ngẩn thì bạn suy nghĩ theo kiểu AQ, nếu PandaKid cũng AQ tiếp theo với bạn thì: vậy người nào khen "Quê hương" là tuyệt tác thì đều là con nít cả à, nếu vậy thì chưa kể đến người vô danh như PandaKid thì cũng còn có các "cụ lớn" biên soạn sách giáo khoa, các nhà xuất bản như Kim Đồng, Văn Học "trẻ con" đấy thôi...

3/Thế bạn căn cứ vào đâu mà DIỄN THƠ Đỗ Trung Quân như vậy? Thế PandaKid diễn thế này: "Quê hương là con diều biếc, (cũng là/ như là/ không là/ hay là) tuổi thơ con thả trên đồng". Phòng khi bạn chất vấn về ngữ pháp, cách diễn này có chỗ dễ gây tranh cãi: thêm liên từ. Có thể xem đây là cách sáng tác thơ lược bớt liên từ, chẻ đôi câu thơ thường dùng trong thơ ca Việt Nam. Lấy 1 ví dụ rõ nhất:
"Hôm nay tôi đã chết trong người
Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi"
(Xuân Diệu)
Có thể nói cho suông sẻ là: "Hôm nay tôi đã chết trong người (mà/khi/vậy mà/ cớ sao, ...) xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi". Cách này tạo cho bài thơ nhiều ngữ nghĩa, vì mỗi liên từ là 1 ngữ nghĩa khác hẳn. Tất nhiên, đây cũng chỉ là một cách thức (để tránh chủ quan), và vô tình hay hữu ý mà nhiều người đồng ý với cách này, bạn có thể xem T.s Chu Văn Sơn bình hai câu trên của Xuân Diệu để kiểm chứng. Dùng cách này có thể nói Đỗ Trung Quân đạt ược độ tinh trong ngôn từ, hai câu thơ mà hàm chứa nhiều ý nghĩa hơn cũng như sâu sắc hơn cách diễn giải của bạn. Người ta chọn lọc các cách cũng vì lẽ đó. Tất nhiên mỗi cách đều có lí riêng, nhưng vấn đề là người đọc chân chính luôn truy cầu chất tinh túy, cái đẹp đến tận cùng của bài thơ. Đằng này, bạn vận dụng cách diễn của bạn, trong khi nó lại HẠ THẤP giá trị của bài thơ "Quê hương", sao có thể gọi là khác quan bình xét hai tác phẩm được...(PandaKid chưa diễn thêm 1 dòng nào của "Ngày đá đơm bông" và chỉ ra phải viết thế này, thế kia)
Một lần nữa vấn đề lại rất đơn giản: Ngay từ đầu PandaKid đã nhận định đó không phải là bài thơ dành cho trẻ con, trái ngược với phần "(dù cho lời đề hàm ý như thế)" đã được đặt trong dấu ngoặc đơn ngụ ý như là một hướng nghĩ khi đọc cái tên "Bài học đầu cho con" thôi.

4/ Vấn đề đơn giản chỉ trong một câu hỏi: "Như thế nào mới là "Đồng cảm" với Đỗ Trung Quân?". Bạn nhận mình không đồng cảm, PandaKid không có ý kiến. Nhưng bảo PandaKid không đồng cảm thì ít nhất bạn cũng nên lí giải Đỗ Trung Quân cảm như thế nào, rồi so sánh với PandaKid như thế nào thì mới rõ ràng được. Nếu bạn thấy được những điều đó thì xem như đã đọc được cả cảm xúc của PandaKid rồi...

5/ Vấn đề lớn nhất: "Công nghệ lăng xê" trong thơ ca là gì? Bạn vẫn chưa lí giải điều đó, hay là...
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa
mây mấy độ thu...
              ***
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nguyenhnv

1/
- Tôi cho rằng:" có khập khiễng mới có so sánh, nếu không khập khiễng thì so sánh làm gì".
Bạn PandaKid thì cho rằng: "tính chất của phép so sánh luôn phần nào khập khiễng".
Hai quan điểm trên có đối nghịch nhau không ?  Bạn gọi đó là "giải nghĩa theo chiều ngược lại" thì có hợp lý không ? Có lẽ phải phiền bạn giải thích cách hiểu của bạn về "chiều ngược lại".
- Nếu bạn không nhận ra "cái nào hay hơn" thì 4 tiếng "cái nào hay hơn" đó bạn rút từ đâu ra vậy ? Nếu bạn cho đó là ý của tôi thì câu nói nào của tôi thể hiện ý đó và bạn diễn giải câu nói đó như thế nào mà ra hay vậy ?

2/"Tính trên đầu người thì số người biết "Quê hương" nhiều hơn số người biết "Ngày đá đơm bông"
- Về tính đúng đắn của thông tin, bạn đề cập đến phạm trù thống kê nhưng lại không nói rõ số liệu "tính trên đầu người" này do tổ chức nào, cá nhân nào thống kê. Đề nghị bạn phải nêu số liệu và nguồn tài liệu cụ thể nhé. Thống kê mà chỉ ngồi suy đoán, tưởng tượng theo như kiểu của bạn thì thật hài hước, lại còn dùng số liệu kết quả google làm căn cứ thì bạn "ngây thơ" quá. Trên đời này ngoài bạn ra thì chẳng có ai lại đi dùng nguồn thông tin không chính thức để làm luận cứ cho những tranh luận nghiêm túc.
- Về phần lý lẽ thì lập luận của bạn quá yếu:
+ Bạn chỉ xét khu vực "trẻ em được làm quen với "Quê hương" thông qua Sách giáo khoa tiểu học" mà quên xét khu vực người lớn sống ở VN, khu vực trẻ em và người lớn sống ở nước ngoài. Chưa kể là không có gì đảm bảo rằng số lượng "trẻ em được làm quen với "Quê hương" thông qua Sách giáo khoa tiểu học" cao hơn số lượng trẻ em được làm quen với "Ngày đá đơm bông" thông qua các nguồn thông tin khác ngoài Sách giáo khoa tiểu học.
+ "Khi tìm trên google với từ khóa "Quê hương" + "Đỗ Trung Quân" thì số kết quả tìm được là khoảng 12600, trong khi từ khóa "Ngày đá đơm bông" là khoảng 7990". Từ khoá "Đỗ Trung Quân" có cực kỳ nhiều entry liên quan đến các scandal của ông ta, bạn gộp vào như thế thì thật mắc cười.
Dù sao, như tôi đã nói, chẳng có ai lại đi dùng số liệu không chính thức để làm luận cứ cho những tranh luận nghiêm túc cả.

3/
-Về cái gọi là "Quê hương" được dạy đi dạy lại, qua nhiều lần thay sách giáo khoa cũng không bỏ. Điều này chứng minh: "chủ quan" của PandaKid hợp với "khách quan" của nhiều người
Cái "nhiều người" mà bạn nói chắc là cái nhóm người soạn sách giáo khoa phải không ? Hãy xem người dân nói gì nhé:
"Tôi có con gái em, nó học lớp 4. Một hôm đi học về , tôi thấy nó dấm dúi khóc. Hỏi, nó bảo bị cô mắng vì bị điểm kém môn sử. Mở bài kiểm tra của nó ra xem, tôi thấy có câu hỏi thế này: "em hãy cho biết sự khác nhau giữa nền giáo dục thời Lý Trần với thời Lê ?" Nào, các anh chị nhà báo trả lời hộ tôi câu hỏi này cái. Nếu không trả lời được thì mời xem cái đáp án của cô giáo nó: giáo dục thời Lý Trần chú trọng đến Phật giáo, còn thời Lê chú trọng đến Nho giáo!!! TSB chúng nó chứ. Một học sinh lớp 4, một đứa trẻ 9 tuổi liệu có thể hiểu thế nào là "nền giáo dục", "Nho giáo", "Phật giáo" không ? Có hiểu được Phật giáo và Nho giáo khác nhau thế nào không ? Có hiểu "nền giáo dục chú trọng vào Nho giáo, Phật giáo" nghĩa là thế nào không ? Ngay đến cả các anh giáo chị giáo, các anh nhà báo chị nhà báo, chán vạn người còn chả hiểu được nữa , nói gì đến con trẻ. Vậy mà những người viết sách giáo khoa, những giáo sư tiến sỹ, những nhà đại trí thức, vẫn cứ vô tư nhồi nhét vào đầu óc non trẻ mớ kiến thức lịch sử “hàn lâm” đến vớ vẩn như vậy. Mẹ kiếp, đúng là nền giáo dục giáo điều ,vô cảm.
Như vậy, căn cứ vào việc "Quê hương" được dạy đi dạy lại, qua nhiều lần thay sách giáo khoa cũng không bỏ để kết luận bài thơ phải hợp với tâm lí tuổi nhỏ của bạn là rất bất hợp lý nhé. Không phải cứ hễ cái gì được dạy đi dạy lại trong SGK của VN thì đều vừa sức tuổi nhỏ cả đâu.
Hơn nữa, lúc thì bạn cho rằng "bài thơ phải hợp với tâm lí tuổi nhỏ", lúc thì lại cho rằng "đó không phải là bài thơ dành cho trẻ con". Lý lẽ của bạn cứ đá nhau tanh tách. Nếu "đó không phải là bài thơ dành cho trẻ con" thì chẳng có lý do gì để đặt ra yêu cầu "bài thơ phải hợp với tâm lí tuổi nhỏ".
-Tiếp theo, tôi cứ tưởng là bạn đưa ra quan điểm rằng "bài thơ phải hợp với tâm lí tuổi nhỏ" để lý giải vì sao "so sánh bài "Quê hương" và "Ngày đá đơm bông" cái nào hay hơn thì vô cùng khập khiễng" . Quả thật lý giải kiểu này thì đúng là AQ. Thế ra ý của bạn khi nêu quan điểm này là để lý giải "về việc nhiều người biết đến "Quê hương" của Đỗ Trung Quân nhiều hơn" à ? Có đúng thế không ? Lần này tôi phải xác minh từ chính bạn cho chắc chứ không dám diễn giải ý của bạn nữa vì bạn có nhiều lối suy nghĩ khác lạ quá.

4/Vấn đề ở đây, giả sử đối tượng Đỗ Trung Quân nhắm đến là trẻ em thì cái giai đoạn "tuổi thơ" của trẻ em là giai đoạn nào nhỉ ? Có lẽ là giai đoạn nằm trong bụng mẹ. Ôi, nằm trong bụng mẹ mà thả diều trên đồng được mới sợ !

5/Nếu bạn đã đọc kỹ và phân tích bài thơ thì theo bạn, trong một loạt định nghĩa về quê hương, Đỗ Trung Quân đặc tả định nghĩa nào nhất ?

6/"Công nghệ lăng xê" trong thơ ca là gì ?
Tôi vẫn chưa lý́giải điều đó hay là cái gì bạn nói thử xem nào ? Tại sao bạn lại không dám nói ra như thế nhỉ ? Bạn làm tôi liên tưởng đến câu chuyện cổ tích "Ông  vua cởi truồng" của Andersen.
Quanh co cõi tạm hồng trần
Coi như có dịp một lần dạo chơi
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 6 trang (56 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối