Trang trong tổng số 17 trang (168 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Thiên Sứ

Tôi xin giới thiệu một tư liệu lịch sử gián tiếp ca ngợi nền văn hiến huyền vĩ Việt ở Nam Dương tử. Đó chính là bài thơ “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt” của Thi Tiên Lý Bạch. Ông là một danh sĩ tài hoa nổi tiếng thời Đường, có niên đại sau khi nền văn hiến Việt sụp đổ ở bờ nam Dương Tử ngót 800 năm. Nhưng chỉ với những di sản văn hoá Việt còn lại ở đây đã khiến thi Tiên Lý Bạch phải muốn hoá thân vào những giá trị Việt. Tôi nghĩ rằng còn rất nhiều di sản lịch sử trực tiếp và gián tiếp khác tồn tại trong văn hoá Việt ghi dấu ấn cho nền văn hiến Việt, đủ minh chứng hùng hồn cho lịch sử dân tộc Việt trái gần 5000 năm văn hiến một thời huyền vĩ ở Nam sông Dương Tử.

MỘNG DU THIÊN MỤ NGÂM LƯU BIỆT
Thơ Lý Bạch

Hải khách đàm Doanh Châu,
Yên đào vi mang tín nan cầu
Việt nhân ngữ Thiên Mụ,
Vân hà minh diệt hoặc khả đổ.
Thiên Mụ liên thiên hướng thiên hoành,
Thế bạt Ngũ Nhạc, yểm Xích Thành.
Thiên Thai tứ vạn bát thiên trượng,
Đối thử dục đảo đông nam khuynh.
Ngã dục nhân chi mộng Ngô Việt,
Nhất dạ phi đô kính hồ nguyệt.
Hồ nguyệt chiếu ngã ảnh,
Tống ngã chí Diễm Khê.
Tạ công túc xứ kim thượng tại,
Lục thuỷ đãng dạng thanh viên đề.
Cước trước Tạ công lý
Thân đăng thanh vân thê.
Bán bích kiến hải nhật
Không trung văn thiên kê
Thiên nham vạn hác lộ bất định,
Mê hoa ỷ thạch hốt dĩ mính,
Hùng bào long ngâm âm nham tuyền.
Lật thâm lâm hề kinh tằng điên.
Vân thanh thanh hề dục vũ,
Thuỷ đạm đạm hề sinh yên.
Liệt khuyết tích lịch,
Khâu loan băng tồi.
Động thiên thạch phi,
Hoanh nhiên trung khai.
Thanh minh hạo đãng bất kiến để,
Nhật nguyệt chiếu diệu kim ngân đài.
Nghê vi y hề phong vi mã,
Vân chi quân hề, phân phân nhi lai hạ.
Hổ cổ sắt hề loan hồi xa,
Tiên chi nhân hề liệt như ma.
Hốt hồn quý dĩ phách động,
Hoảng kinh khởi nhi trường ta.
Duy giác thì chi chẩm tịch,
Thất hướng lai chi yên hà.
Thế gian hành lạc diệc như thử.
Cổ lai vạn sự đông lưu thuỷ,
Biệt quân khứ hề hà thì hoàn ?
Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian.
Tu hành tức kỵ phỏng danh sơn.
An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý,
Sử ngã bất đắc khai tâm nhan!

Dịch nghĩa
Mơ đi chơi núi Thiên Mụ, làm thơ để lại lúc từ biệt
Khách đi biển kháo nhau về Doanh Châu,
Khói sóng mù mịt, tin rằng khó tìm được.
Nay người Việt nói về núi Thiên Mụ,
Mây ráng khi tỏ khi mờ cũng có thể nhìn thấy.
Thiên Mụ liền trời mà vươn chắn ngang trời,
Có cái thế vượt Ngũ Nhạc, ép cả Xích Thành.
Núi Thiên Thai cao bốn vạn tám nghìn trượng,
Trước nó cũng bị áp đảo mà nghiêng về đông nam.
Ta muốn nhân đó mơ về Ngô Việt,
Một đêm bay qua vầng trăng hồ Kính.
Trăng hồ soi bóng ta,
Đưa ta đến Diễm Khê.
Ở đấy nay vẫn còn nhà của Tạ Linh Vận,
Nước biếc rập rờn, vượn kêu lanh lảnh.
Chân mang giày Tạ công,
Mình đi lên thang mây xanh.
Đến lưng chừng vách núi thấy mặt trời ngoài biển,
Nghe gà trời gáy vang không trung.
Nghìn núi muôn khe, khó xác định đường đi,
Say mê ngắm hoa đứng tựa núi đá, bỗng trời sập tối.
Gấu thét rồng gào vang dội núi đá, suối khe,
Rừng sâu chấn động, núi thẳm kinh hoàng.
Mây xanh xanh chừng sắp mưa,
Nước mờ mờ như bốc khói.
Chớp giật sấm vang,
Núi tan gò lở.
Động trời cửa đá
Rầm rầm mở ra ở giữa.
Xanh mờ thăm thẳm không thấy đáy,
Mặt trời mặt trăng lấp lánh soi lầu vàng gác bạc.
Cầu vồng làm áo, gió làm ngựa,
Thần mây bời bời bay xuống.
Cọp gảy đàn, loan kéo xe,
Người tiên đông như cỏ gai.
Bỗng hồn kinh phách động,
Tỉnh dậy sợ hãi mà than dài...
Chỉ thấy chăn gối lúc đó,
Khói ráng vừa qua biến mất.
Những cuộc vui trên đời cũng như vậy thôi !
Mọi việc xưa nay trôi qua như nước chảy về đông.
Giã từ anh ra đi, biết bao giờ trở lại ?
Hãy thả con hươu trắng nơi ghềnh núi xanh.
Hễ cần thì cỡi ngay ngựa, thăm núi nổi tiếng,
Chứ sao lại cúi mày khom lưng thờ bọn quyền quý,
Khiến ta không sao mở lòng mở mặt !

Dịch thơ
Khương Hữu Dụng

Khách biển đồn Doanh Châu,
Khói sóng mịt mù tìm được đâu!
Người Việt nói Thiên Mụ,
Mây ráng tỏ mờ nay thấy đó.
Thiên Mụ liền trời chân trời xanh,
Thế lay Ngũ Nhạc, đổ Xích Thành.
Thiên Thai một vạn tám nghìn trượng,
Đứng trước Thiên Mụ cũng nghiêng mình.
Ta muốn nhân đây mộng Ngô Việt,
Một đêm nương trăng Kinh Hồ vượt.
Trăng hồ rọi bóng ta,
Đưa ta đến Diễm Khê.
Tạ công chốn cũ nay còn đó,
Trong veo tiếng vượn, nước xanh lè.
Xỏ chân dép họ Tạ,
Cất mình thay mây đi.
Vừng đông, nửa vách thấy,
Gà trời, giữa lừng nghe.
Núi ngàn ngoắt ngoéo đường lắm hướng,
Mê hoa tựa đá bỗng tối om.
Beo gầm rồng kêu núi khe dồn,
Run rừng sâu hề rợn từng non.
Mây xanh xanh hề mừa chớm,
Nước mờ mờ hề khói un.
Sét đánh chớp lòa,
Gò nhào cồn tan.
Động trời cửa đá,
Ầm ầm mở toang.
Xanh mờ thăm thẳm chẳng thấy đáy,
Ánh trời ánh trăng ngấn bạc vàng.
Mặc áo ráng hề cưỡi ngựa gió,
Thần trong mây hề bời bời bay xuống đó.
Hổ đánh đàn hề loan đẩy xe,
Người tiên đông hề đông gớm ghê.
Bỗng hồn kinh mà phách động,
Hoảng vùng dậy mà than dài.
Tan khói mây lúc nãy,
Trơ chăn gối mình đây.
Cuộc vui trên đời nào khác vậy,
Xưa nay muôn việc xuôi nước chảy!
Giã người đi hề bao giờ lui?
Toan thả hươu trắng núi xanh khơi,
Cần đi hẳn cưỡi dạo non chơi.
Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý,
Khiến ta chẳng được mặt mày tươi.
Bản dịch: Khương Hữu Dụng

MỘNG DU THIÊN MỤ NGÂM LƯU BIỆT
Cảm tác thơ Lý Bạch
Thiên Sứ


Khách hải hồ kể mãi xứ Doanh Châu.
Cõi huyền thoại nơi chân trời giáp biển.
Chuyện thần tiên văn hiến Việt ngàn xưa.
Nơi ấy.
Lồng lộng trên cao
Thiên Mụ chắn ngang trời.
Giữa huyền không bời bời.
Ngũ nhạc còn bé, Xích thành nhỏ nhoi.
Núi Thiên Thai hùng vĩ xuyên mây.
Trước Thiên Mụ cũng ngả nghiêng chao đảo.
Ta ôm mộng sống trong huyền thoại Việt.
Mơ vượt sóng trào hồ Động Đình đất Kính.
Xuyên Ngô Việt trong trăng thanh lung linh.
Về Diễm Khê thanh bình.
Theo bóng trăng đến lều tranh Tạ Linh Vân.
Nơi nước biếc soi áng mây thơ thẩn.
Hạc kêu, vượn hót
Gió giục mây vần.
Mượn hài thần Tạ công, ta nhẹ bước thanh vân.
Lưng chừng núi chợt thấy mặt trời lồng lộng.
Mão Nhật kê tinh gáy gọi hừng Đông
Đường đi mênh mông.
Mây buông ráng hồng.
Chợt trời sập tối.
Sầm sập mây trôi.
Nghe Kỳ lân gào thét.
Tiếng Rồng gầm vang khe.
Gió giật chớp loè.
Núi tan, non lở.
Chợt vỡ toang cửa trời rộng mở.
Thăm thẳm huyền vi.
Chói loà trời trăng soi lầu vàng, gác bạc.
Thiên thần lừng lững bay.
Giáp trụ hiên ngang, lấp lánh bẩy sắc cầu vồng.
Cưỡi thần mã phi nhanh như gió.

Cõi trời huyền thoại Việt.
Toàn người đẹp nghiêng thành.
Ảo huyền như trăng thanh.
Dáng tiên thanh tú .
Đông như cỏ manh.
Nghe hổ chơi đàn.
Hồn Bá Nha chứa chan.
Chợt nhìn phượng múa.
Vũ khúc Nghê Thường mê man…

Giật mình tỉnh giấc mơ vàng.
Mang mang như khói hương tàn trôi đi.
Ngàn thu qua có nhắc gì?
Mơ xưa xứ Việt ngang mi dâng sầu.
Đất trời nhắc cuộc bể dâu.
Nào mơ danh tướng công hầu mà chi.
Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Wildlavender

Thân không trời đất mà mưa gió.
Lòng chẳng gươm đao, cũng chiến trường.

(Ngân Giang nữ sĩ)

Em đừng buông mảnh trăng tà.
Cho thiên thu mãi ngân nga nhớ đầy.
Bên trời thu dáng hao gầy.
Rưng rưng ngấn lệ lấp đầy thu xưa .

Một đời gió có vì ai
Xô nghiêng chiều tím ra ngoài hoàng hôn

(Đặng Nguyệt Anh)

Trăng xưa chìm bến giang đầu
Chim khuya khắc khoải gửi sầu về đâu?
Nhớ người trằn trọc canh thâu.
Trăng rơi trong lệ, nhạt màu mắt xưa.....

(Thiensu)
Thiên Vô Tuyệt
Nhân sinh Đạo
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thiên Sứ

TRĂNG CÔ LIÊU
Thiên Sứ

Rừng khuya sương khói phủ mờ
Gió hiu hiu lạnh, lời thơ não nùng.
Đèo xưa nhắc bước tương phùng.
Suối reo trên núi, chập chúng đắm say.
*
Bây giờ thơ gửi mây bay.
Cánh thơ lãng đãng chất đấy sầu miên.
Duyên tình hay nghiệp oan khiên?
Mà sao mãi mãi trăng đêm nhắc sầu.
*
Tình còn thảng thốt đêm thâu.
Mang mang như tiếng hát câu nhạc buồn.
Gửi tình lên tận suối nguồn.
Hỏi trăng xưa đã đem chôn ước thề?
*
Cho tôi về cất cơn mê
Cất luôn cả ánh trăng thề hôm nao.
Tiếng xưa buông giọt gầy hao.
Sương bay hờ hững như ngao ngán buồn
*
Một mình trăng giữa cô đơn
Nhìn mây năm cũ đang chờn vờn xa.
Người đi hiu hắt trăng tà.
Duyên thề sao nỡ gọi là cố nhân?
Trăng Say.
Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thiên Sứ

NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU
Thiên Sứ
Cảm tác qua tiếng hát của Thái Thanh


Lang thang cõi nhớ một mình.
Bâng khuâng chiều tím ru tình trong tôi.
Hương xưa chợt thoáng lên ngôi.
Cho hồn chết lặng trên môi xưa mềm?
Mơ màng mắt nhắm trong đêm.
Giữa miền kỷ niệm tìm em chốn nào?
Ngang mi, ngấn lệ nghẹn ngào.
Kiếp sau hẹn gặp người trao hương tình....
Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thiên Sứ

CON THUYỀN KHÔNG BẾN.
Thiên Sứ
Cảm tác nhạc phẩm Con thuyền không bến của Đặng Thế Phong

"Đêm nay thu sang cùng heo may..."
Đìu hiu sương khói chân mây phủ mờ.
Thuyền ai trăng nước bơ vơ?
Bâng khuâng nỗi nhớ duyên thơ bẽ bàng.
Hương thu còn có mơ màng.
Mang mang theo gió thông ngàn mê say.
Nguyện thề xưa chẳng về đây.
Cung thương ai oán muôn dây tơ chùng.
Trăng vàng buông nỗi nhớ nhung?
Thuyền trôi trong cõi mit mùng khói sương.
A đầu sông Tương?
Ai cuối sông Tương?
Về đâu cho gửi vấn vương u hoài?
Ngàn thu xưa lạc gót hài.
Bên sông nghe gió thở dài bâng khuâng.
Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Diệp Y Như

Kính chào bác Thiên Sứ

Cháu được biết bác qua trang Lý học đông phương mà bác là trụ cột và qua bố cháu nữa. Cháu rất khâm phục tài năng và tấm lòng đầy nhiệt huyết của bác với đất nước. Bác có tặng bố cháu tập thơ "Trăng say" của bác. Cháu rất bất ngờ khi biết bác ngoài nghiên cứu sử học và lý học còn làm thơ thật hay nữa, và cháu càng bất ngờ hơn khi biết là con trai của nữ sĩ Ngân Giang.

Từ lâu cháu rất thích thơ của bà, nhưng cháu không có điều kiện để đọc nhiều. Cháu tìm trong tập "Trăng say" chỉ thấy ba bài, đều là những tuyệt tác cả. Cháu có post ba bài ấy lên Thi viện vào khoảng tháng 6. Nhiều khi cháu nghĩ nếu gặp bác ở Thi viện thì hay quá, vì trang thơ Ngân Giang sẽ được bổ sung đầy đủ hơn.

Cháu được biết Thi viện mới mở thêm một trang thơ của bác nữa. Cháu rất mong hai trang thơ của bà và bác sẽ ngày càng được bổ sung bằng những tác phẩm muôn màu muôn vẻ.

Nhân gặp bác, chác có vài lời muốn tâm sự cùng bác. Cháu chúc bác luôn dồi dào sức khoẻ và có được nhiều thành tựu trong công việc. Cháu chào bác.

Diệp Y Như
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thiên Sứ

Cảm ơn Diệp Ý Như có lời khen ngợi.
Thực ra tôi chỉ làm thơ lúc tôi....buồn cho khuây khoả. Cũng có một vài người khen và giúp tôi in tập Trăng say. Thế là tôi có tập thơ để góp mặt với đời. Âu cũng là cái duyên để tôi có "đầu danh trạng" vào Thi Viện và có duyên được gặp Diệp Ý Như. Tôi có rất nhiều bài thơ của bà - Ngân Giang Nữ sĩ. Khi nào tôi thạo sử dụng các chức năng trên diễn đàn sẽ xin phép ban quản trị mở mục Thơ Ngân Giang.
Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thiên Sứ

ĐÊM TRĂNG ĐI TRÊN SÔNG
Thiên Sứ
Cảm tác thơ Lý Bạch

Xác xơ Hải thụ bên sông.
Lá rơi hiu hắt, gió mênh mông buồn.
Lên thuyền trong ánh trăng suông.
Trời thu nâng gió cánh buồm lướt trôi.
Bâng khuâng trăng, nước, mây, trời...
Xa xa núi thẳm bồi hồi trôi theo.
Sông Ngân bằn bặt trăng treo.
Rừng khuya cô tịch trong hiu hắt sầu.
Mang mang ca vọng rừng sâu.
Ấy người hái củ ấu sầu miên ca:
"Ngạn khúc mê hậu phố
Sa minh hám tiền châu"
Mênh mông sông nước giang đầu.
Nhớ người chạnh nỗi ưu sầu biệt ly.



ĐÊM TRĂNG ĐI TRÊN SÔNG
Thơ Lý Bạch
Phan Lang dịch

Gió trên sông thổi nhè nhẹ
Mùa thu những cây hải thụ xác xơ
Lên thuyền trong đêm trong sáng
Treo chiếu lên để thuyền nhẹ đi
Trăng theo núi xanh di chuyển
Nước cùng trời cũng di chuyển theo
Giải ngân hà bằn bặt trên cao
Chỉ cảm thấy rừng mây lặng lẽ
Trông hướng về mênh mông
Theo sông thuyền đi dằng dặc
Buồn nhiều vì hoa cỏ đã tàn
Lại nghe được những bài ca của người hái củ ấu:
"Ngạn khúc mê hậu phố"
"Sa minh nhìn xuống tiền châu"
Nhớ anh nhưng không gặp được
Ở xa làm tăng thêm nỗi buồn biệt ly.


NGUYỆT DẠ GIANG HÀNH
Lý Bạch

Phiêu phiêu giang phong khởi
Tiêu táp hải thụ thu
Đăng lô mỹ thanh dạ
Quải tịch di khinh chu
Nguyệt tùy bích sơn chuyển
Thủy hợp thanh thiên lưu
Diểu như tinh hà thượng
Đán giác vân lâm u
Quy lộ phương hạo hạo
Tồ xuyên khứ du du
Đồ bi huệ thảo yết
Phúc thính lăng ca sầu
Ngạn khúc mê hậu phố
Sa minh hám tiền châu
Hoài quân bất khả kiến
Lưu viễn tăng ly ưu.
--------------
Nguyên văn đầu đề bài thơ:
Nguyệt Dạ Giang Hành ký Thôi Viên Ngoại Tông Chi
Nguồn:Google
Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thiên Sứ

CỬU BIỆT LY
Cảm tác ý thơ Lý Bạch
Thiên Sứ

Người đi biền biệt giang đầu.....
Hoa đào mấy độ buông sầu Ngọc lâu.
Kỷ niệm đây. Người ở đâu?
Tờ thư hoa gấm, nhạt màu thời gian...
Cõi lòng nát tan.
Người vô tình hoài.
Sầu dâng miên man.
Tàn tạ dung nhan.
Thư theo cánh nhạn.
Biền biệt thời gian...

Người ơi có nhớ nhau không?
Cô phòng như cả mùa Đông lạnh lùng?
Trời Tây mây núi chập chùng.
Hồn ai có lạnh mấy từng tuyết rơi?
Mây gió chơi vơi.
Sầu nghiêng dòng đời.
Ai xui ly biệt trong đời?
Để cho cánh nhạn phương trời nhớ nhau.
Chốn xưa đây, người xưa đâu?
Hoa rơi lãng đãng, úa màu rêu phai.


XA CÁCH LÂU
Lý Bạch
Người dịch: Không rõ.

Mấy xuân xa cách chửa về nhà
Năm lần cửa ngọc thấy đào hoa
Huống còn thư chữ gấm
Mở xem dạ xót xa...
Quặn lòng đứt ruột đau khôn xiết
Tóc mây biếng chải, mai thôi kết
Sầu tựa gió về tung bạch tuyết
Năm trước được thư nhắn Dương Đài
Năm nay đưa thư giục giã hoài...
Gió đông chừ gió đông!
Hãy thổi mây bay về tây cho ai...
Hẹn về sao cứ sai ?
Hoa rơi lặng lẽ lớp rêu phai...


CỬU BIỆT LY
Lý Bạch

Biệt lai kỷ xuân vị hoàn gia,
Ngọc song ngũ kiến anh đào hoa.
Huống hữu cẩm tự thư,
Khai giam sử nhân ta.
Chí thử trường đoạn bỉ tâm tuyệt,
Vân hoàn lục mấn bãi sơ kết,
Sầu như hồi phiêu loạn bạch tuyết.
Khứ niên ký thư báo Dương Đài,
Kim niên ký thư trùng tương thôi.
Đông phong hề đông phong
Vị ngã xuy hành vân sử tây lai
Đãi lai cánh bất lai!
Lạc hoa tịch tịch uỷ thương đài.
Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thiên Sứ

CỔ PHONG
Thiên Sứ
Cảm tác ý thơ Lý Bạch
Thân mến tặng Đại Chủ

Mênh mông ở giữa đất trời.
Trông vời bốn biển mịt mù trùng khơi.
Sương thu buốt lạnh hồn lữ thứ.
Non sông một giải tuyết buông rơi.
Mộng vượt trùng khơi.
Sầu ôm đất trời.
Mang mang khói bụi dâng cao.
Ngàn thu mấy độ, sóng trào bãi dâu?
Một thời danh tướng, công hầu.
Giờ đây sương gió ươm màu thời gian...
Ngô đồng cây đã nát tan.
Phượng hoàng thu cánh thở than bên trời.
Thôi đành muôn sự tại trời.
Buông chèo ngồi ngắm dòng đời nổi trôi..
Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 17 trang (168 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối