Tôi ra đi mà trái tim trĩu nặng,
Vì biết ra đi, chốc chốc trên đường
Chỉ nhẩm tính một mình buồn cay đắng:
Bao xa rồi tôi đã cách người thương?

Và con ngựa cũng buồn rầu nựng bước
Vì nỗi buồn không nhẹ nó đang mang
Như thể nó đã tự thầm đoán được
Rằng chủ trên lưng không muốn vội vàng.

Khi giận dữ, tay cầm roi, tôi quất,
Nó đứng yên, chỉ khẽ hý, cúi đầu.
Ôi tiếng hý làm lòng tôi đau thắt,
Hơn roi hằn trên lưng ngựa bầm đau.

Tôi ra đi, gió tung mù bụi đất,
Niềm vui sau lưng, nỗi buồn trước mặt.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.