Thiên trường hận vì đâu mà viết
Lệ tương tư bi thiết mảnh tình
Sớm khuya hồn mộng lung linh
Mượn thơ khóc khóc bạc tình đời hoa
Lâm An thiếp quê nhà yêu dấu
Vì phụ thân thất mối quân cơ
Nam Dương Thiên Hộ bây giờ
Thâm khuê phận thiếp trúc tơ êm đềm
Không bước khỏi cửa thềm Châu phủ
Mười tám năm hỷ hủ sách đèn
Bỗng nhiên giữa hội Đạp thanh
Du xuân thuở ấy mà thành dây oan
Tình len lỏi phòng loan tịch mịch
Chiếc khăn là dây xích buộc oan khiên
Được chàng gửi tấm hoa tiên
Tương tư lòng thiếp ngày đêm võ vàng
Cảm lòng chàng kết tình huynh muội
Để gần nhau thơ túi xướng ngâm
Ân tình mỗi lúc một thâm
Nén lòng e thẹn sắc cầm chung đôi
Lời thệ ước cùng nhau khăng khít
Thế mà nay bội ước như không
Cậy Tào Di chứng nỗi lòng
Hôn thư đã vạch sắc cầm trăm năm
Cuộc tình ái hai năm êm ả
Bỗng tin nhà nắng ngã cội thung
Đau lòng khuyên với tình quân
Nêm về hôm sớm gốc phần mới an
Chàng ước hẹn Cô Tô trở bước
Không phụ tình cá nướng duyên sâu
Gốc thung miễn được ứng hầu
Thương hoa đơn lạnh sớm mau trở về
Khúc ly biệt tràn trề nhắn nhủ
Đừng ham tân mà phụ tình xưa
Ai hay đi để quên về
Ngày ngày lòng thiếp ê chề khổ đau
Đã lắm tin chàng vui duyên mới
Cũng muốn tin nhưng hỡi còn nghi
Nóng lòng Tôn Cửu ra đi
Chữ đồng chàng đã bẻ thì làm đôi
Thiên tình hận, chàng ôi! tệ bạc
Mối tơ duyên dào dạt còn ngờ
Niềm riêng riêng luống ngẩn ngơ
Vui say duyên mới bây giờ chàng đâu?
Sầu dài vắn canh thâu bỡ ngỡ
Vần thơ đau biết gửi cùng ai?
Hoa tiên biết mấy trăm bài
Buồng xuân vàng võ tóc mai bơ phờ
Muốn bói thử duyên hờ hững quá
Kiếp ba sinh thôi chả ra gì
Đời hoa thôi có ra chi
Giấc mơ đã tỉnh vô nghì đắng cay
Đời anh yến vui say lắm kẻ
Riêng thân ta đọng lệ hờn căm
Em ta sinh muộn hai năm
Sinh con ba tuổi đẹp bằng tiên nga
Hổ thân phận xót xa giá ngọc
Cõi ba ngàn tang tóc đìu hiu
Năm xưa thề thốt đủ điều
Bây giờ chỉ biết sớm chiều thở than
Thiếp giang Bắc chàng Nam cách trở
Ước trời cho đôi cánh tung bay
Gần chàng nhắc lại những ngày
Tỏ cùng chàng biết đắng cay nỗi lòng
Giờ đây đã ba sinh cách biệt
Mối sầu thêm bi thiết ngổn ngang
Đời hoa thôi đã lỡ làng
Ai kia nay đã phụ phàng thì thôi
Thân thiếp sẽ là mồi ma dại
Cũng như trời chẳng đoái sinh ta
Khá thương cũng giống con nhà
Phòng khuê lừng lững sắc hoa hương trời
Chỉ vì dại cuộc đời thơ mộng
Thú phong lưu uất hận muôn đời
Tài hoa thôi cũng là người
Một thiên bach mệnh cho đời mỉa mai
Thân thiếp đã ngoài vòng đoan chính
Thế thì thôi liệu tính cho xong
Sống làm chi, nghĩa đèo bòng
Mang sầu chín suối đúc thành thiên thu
Nhớ ngày ấy yêu nhau tha thiết
Càng yêu nhiều càng ghét bấy nhiêu
Diên Lăng ngàn dặm phiêu diêu
Lệ sầu gửi đến ít nhiều tâm tư
Tình sau trước hình như có thế
Chỉ yêu nhau rồi để hờn nhau
Ví chàng có đọc thơ sầu
Sầu này cũng chỉ một câu hận trường


Kim cổ kỳ truyện/ NXB Văn Hoá Thông Tin, 1998.
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)