Thơ » Việt Nam » Cận đại » Trần Tế Xương
Hỏi thăm quê quán ở nơi mô?
Không học mà sao cũng gọi đồ[1]?
Ý hẳn người yêu mà gọi thế,
Hay là mẹ đẻ đặt tên cho!
Áo quần đĩnh đạc trông ra cậu,
Ăn nói nhề nhàng nhác giọng Ngô[2].
Hỏi mãi mới ra thằng bán sắt,
Mũi nó gồ gồ trán nó giô.
Chú thích: