Người chết rồi thân vùi cát bụi
Người sống còn trở lại làng quê
Nghe đâu đồng ruộng Lỗ Tề
Mọc lên tươi tốt lúa kê đợi người
Mắt hoa nhìn mây trời Thanh Đại
Chân bước dời sương trải biển Liêu
Lạy mồ khóc lóc lòng đau
Lần này không có lần sau viếng mồ
Nhạn đi về xuân thu xã tới
Lệ gói vào xa gửi chim mang
Có chi khi trở về làng
Trống không chỉ bốn bức tường chỏng chơ
Bỏ nguội lâu bếp lò ngoé nhảy
Giường của ta chồn chạy cáo ngồi
Đuổi cáo chắn tổ chuột hôi
Cửa buồng mở rộng quét ngoài ngõ sân
Bùn đất bám ngập chân vách cũ
Mầm cỏ non mới phủ mầu vàng
Hoa đào biết có người chăng
Mầu hồng đã điểm nẻo sang trái nhà
Én như mừng thấy ta vừa tới
Lứu lo như muốn nói trên rường
Ao xuân ấm cỏ bồ hương
Vút bay một cặp uyên ương bên bờ
Như gợi nhớ nỗi cô vợ cũ
Việc chẳng đành bán ở nam trang
Ơn vua cho chuộc lại nàng
Mang tiền sách túi đi sang theo đường
Người vợ nghe là chồng cũ tới
Vừa mừng vừa bối rối ngỡ ngàng
Theo chồng cũ nghĩa lớn mang
Chồng sau người cũng đàng hoàng khôn ngoan
Song cũng tách đứa con khỏi mẹ
Việc này đau như xé lòng ta
Đứa con như biết mãi xa
Thét lên đòi mẹ khóc oà cổ ôm
Lăn ra đất om xòm vật vã
Nước mắt tuôn ràn rụa bùn pha
Lên nhà từ lạy mẹ cha
Mẹ cha mắt cũng lệ nhoà rưng rưng
Tặng cho ta tấm gương hoa ấu
Đưa cho ta quần áo trang kim
Cho khuyên tai cũ và trâm
Thảy đem gói cả vào đùm áo xiêm
“Con hãy vui nay xum vầy lại
Tuy xa nhau nhớ mãi mãi nhau”
Tuổi còn ít trẻ chồng sau
Tủi thân lại thẹn khơi nào thân thương
Hàng xóm liền lẻn sang để tránh
Tựa vào cây nhuốm ánh tà dương
Xách mang người vợ ra đường
Men theo lối cũ bìa rừng ao quê
Chồng sau lặng đem về con trẻ
Qua đêm dài vắng vẻ phòng không
Đêm con khóc bố thức cùng
Bấc đèn sao ngắn đêm trường năm canh

tửu tận tình do tại