Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi tôn tiền tử vào 01/07/2015 08:54

Sân khấu không còn ai biết
Khán giả đã bỏ về nửa chừng
Người kéo màn đắp tấm bố rách ngủ dưới chân cầu thang
Tôi nhìn chung quanh trước mặt sau lưng
Tôi đeo mặt nạ vẽ tôi là hề
Rồi thổi kèn nhảy múa một mình tôi
Này bài tuổi thơ tôi Nghi Xuân Tấn Lực những ngày lang thang không có cơm ăn
Khóc không ra nước mắt
Cha mẹ ơi chết đi bỏ con tồi tàn
Tôi dốc cây kèn lên trời
Tôi thổi cho hết hơi tôi cho tiếng tắt nghỉn đứt đoạn không đành
Tôi cong người lại
Tiếng kèn thở dốc ra
Tôi làm con lợn lòi giận dữ
Đâm đầu vào gốc cây vỡ nát óc không chết
Tôi trợn mắt đứng sững
Con lợn lòi không có răng nanh
Khán giả vỗ tay la ó
Tôi cười thật to
Người nào thù ghét tôi lúc này sẽ nhảy lên sân khấu xỉ vả tôi ngu đần
Còn tôi
Tôi xin cất mặt nạ ra cúi chào mọi người thân mật
Không có ai ở trong và ở ngoài sân khấu này
Đêm có mùi cỏ khô và rơm ướt

Trước mắt tôi khoảng trống tối tăm
Người kéo màn động đậy hai chân dưới tấm bố rách
Tôi thổi rống lên
Bốc máu trong mắt
Nghẹn cuống họng
Tiếng tức tối oan ức thù ghét
Những cái mặt ở hàng ghế đầu láng mỡ
Những bữa ăn dư thừa cá thịt
Những giọng nói dài nhọn như kim
Da thịt tôi nổi ốc
Tôi cúi xuống
La hét chưởi độc

Tôi thổi một mình tôi
Ti toe kèn lá chuối
Này hỡi các con
Tiếng cười trong miệng ăn khoai mắc nghẹn
Con châu chấu sành nửa đêm kêu lách chách sau kỉnh dựng trên bàn thờ
Tiếng la hét đuổi bắt nhau giữ cột đình ngoài chợ
Ngón tay chỉ thẳng vào đứa đã chết ăn gian còn sống
Tiếng khóc bị đánh đi chơi lâu kêu không về chùi nước mắt không kịp
Tôi cuốn mình làm con sâu đo và nhăn mặt sợ hãi
(Sợi tơ dài gió bay sợi tơ đứt)
Người kéo màn còn ngủ như chết
Sao băng trên trời

Chung quanh tôi bóng tối và ếch nhái kêu
Tôi bỗng đứng thẳng người ôm cây kèn trước ngực
Tôi mở to hai mắt
Đằng xa khoảng trống không không biết trời đất ở chỗ nào
Tôi khóc
Tôi khóc to như một đứa trẻ mất trí
Phía sau sân khấu không có ai hết
Tôi đưa kèn lên miệng
Và rống lên
Con lợn lòi bị đâm ở cuống họng thở hộc
Tôi xả hết hơi mình vào ống sắt
Tiếng ré to
Những mũi nhọn chọc sâu xuống ngực
Này tôi thằng hề hôi hám đói rách
Này những đứa con ghẻ sài đau ốm của tôi
Này những thằng hề đói bụng làm trò cho mọi người coi chơi
Trời hãy mưa hãy mưa cho to
Mầy đói mà có chết được đâu
Hề ơi
Con lợn lòi vật vã thân thể
Kêu thét từng cơn

Tôi không thấy gì nữa
Tôi la thật to
Và bước ra ngoài sân khấu
Tôi rớt hoài trong một vũng đen sâu
Trời vẫn không mưa được cho mát.


Ngày 2 tháng 10 năm 1986