35.00
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại
1 người thích

Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/06/2015 08:54

Rồi tôi chỉ còn lại có một mình em
Như thằng điên tự vẽ mặt mình hề ngồi núp mưa trong góc phố
Buổi trưa không có người đi qua đi lại tôi ngó cho đỡ buồn
Tôi sẽ đi hết cơn mưa này tối tăm mặt mũi
Em sẽ là người cuối cùng tôi còn nhớ lại

Da tóc và lông lá
Những giọt nước mưa chảy trong kẽ ngón chân

Tôi rùng mình
Trời mưa lâu quá
Em không đi qua ngã này cho tôi thấy em ướt hết
Tôi không còn tham lam gì nữa
Tôi muốn ngồi ở đây rồi ngủ quên

Một người
Hai người
Mưa như to thêm
Một ngàn một vạn muôn vạn ức triệu người chết

Hôm qua
Hôm nay
Mai mốt nữa

Timishoara Budapest Praha Berlin Bucarest Sofia Siberia Thiên An Môn

Súng máy súng trường dao găm lựu đạn
Xe tăng thiết giáp
Thuốc độc thuốc mê
Chết đứt đầu chết mất xác
Chết bị moi óc
Chết bị móc mắt
Chết như kiến chết
Chết ruồi bu kiến đậu
Chết không kịp ngáp
Chết buổi sáng
Chết buổi trưa
Chết buổi chiều
Chết lúc nửa đêm
Chết oan ức
Chết tức tối
Chết nghiến răng
Chết trợn mắt
Chết trong tù
Chết ngoài đồng
Chết giữa đường phố
Chết trong hầm mỏ
Chết một mình
Chết tập thể
Chết không có giấy đắp mặt
Chết không ai chôn
Chết hết đường chết
Chết trần truồng như cha mẹ sinh ra

Lúc đó

Kẻ giết người không đeo mặt nạ
Kẻ giết người không làm dấu thánh
Kẻ giết người không lần tràng hạt nam mô
Kẻ giết người đứng đọc diễn văn
Kẻ giết người hô nhân dân muôn năm
Kẻ giết người cười
Kẻ giết người sửa lại cổ áo



Súng máy xả vào đám đông
Nhân dân tôi muôn năm

Lúc đó

Không còn tiếng người la hét nữa

Trời mưa to thêm
Một người đàn ông bên kia đường chạy qua đứng chen chân vào chỗ tôi ngồi
Người đàn ông nhìn tôi
Tôi không nghe tiếng người đàn ông nói
Tôi đứng dậy hút thuốc bước ra ngoài
Người đàn ông ngồi vào chỗ tôi
Tấm băng khẩu hiệu giăng giữa hai cột điện nước trôi còn hai chữ muôn năm không có N (chữ Nờ)
Không biết ở nhà mấy đứa con có lấy áo quần phơi ngoài dây thép vào không.


Ngày 17 tháng 1 năm 1990