Xỏ đôi găng tay hành nghề, một con người sờ soạng tìm hiểu thế giới
Đến ngọ, anh ta nghỉ ngơi: đặt đôi găng tay trên kệ giá
Tại đó, chúng lớn lên, và tự mở ra
làm tối đen cả nội thất ngôi nhà

Ngôi nhà u ám bị gió xuân bủa vây
Được ân xá, tiếng thì thầm qua cổ "Được ân xá"
Một em bé chạy, với một sợi dây vô hình nó đi thẳng lên trời
nơi mà bao giấc mơ điên dại nhất của nó bay lượn
như cái diều còn lớn hơn nhiều các vùng đất ngoại ô

Xa hơn nữa, từ một ngọn đồi, người ta trông thấy
bức thảm vô cùng xanh biếc của thông tùng
tại đó các đám mây trời
bỗng nhiên đứng ngừng lại
Không, nó bay đến phía ta!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)