Đêm xuống trên Huelva: những cây cọ phủ đầy bồ hóng
tiếng còi xe lửa chạy đi xa
những con dơi màu lông bạc

Các con đường đầy người
Quý bà rẽ lớp người đông
cân cẩn thận ánh sáng cuối ngày trên bàn cân của con mắt

Cửa sổ các bàn giấy đều mở
Từ đó người ta còn nghe ngựa dẫm bước chân
Con ngựa già có các móng chân dễ húc vặt

Chỉ có sau nửa đêm các con đường mới vắng người đi
Cuối cùng là lúc các bàn giấy tắt hết đèn

Và trên cao kia, khoảng không:
phóng trong lặng lẽ, đen và chói sáng
không trông thấy được và được giải phóng tự do
một khi người cưỡi đã bị ngã nhào:
hành tinh mới ấy mà tôi gọi là "Con Ngựa"


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)