Đăng bởi Vanachi vào 20/03/2007 16:22, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 10/04/2007 09:35
Tháng Năm
Hồn nước Nga xanh
Cỏ mịn,
Nắng mềm,
Đất đầu mùa màu mỡ
Bồ công anh rộ nở
Đã bao năm vẫn chẳng hết vội vàng
Liều lĩnh cháy lên trong gió ngang tàng
Rực lên cho bõ những ngày ngủ vùi dưới tuyết
Giống như em, mỏng manh mà quyết liệt
Tháng Năm hoa vàng..đã tưởng có thể quên!
Kỷ niệm hiện về như ai đó gọi tên
Giữa nhẹ nhõm tháng Năm tôi chợt nghe đau xót
Mùa qua mùa, chát chua qua đi lẽ ra còn vị ngọt
Ký ức vàng của những ngày xanh.
Đầy trời những bông hoa bồ công anh
Đã lụi tàn, tung mình bay theo gió
Có để lại chút gì trong cỏ?
Những đốm vàng cháy hết thành tro
Giá có thể đốt mình lên như hoa
Bay về miền xa lại mọc vào mùa mới
Có bờ cỏ riêng mình suốt đời chờ đợi
Thì tôi chẳng còn đau xót thế này đâu...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Budō wéi Osu ngày 07/05/2025 20:53
Bài thơ “Ký ức tháng năm” của Thuỵ Anh gợi lên trong tôi nhiều cảm xúc và suy tư.
+ Trước hết, tôi cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng và tràn đầy sức sống của tháng Năm nước Nga. Những hình ảnh “hồn nước Nga xanh”, “cỏ mịn, nắng mềm”, “đất đầu mùa màu mỡ”, “bồ công anh rộ nở” vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tươi tắn, thanh bình. Sự “vội vàng” của bồ công anh như một sự thôi thúc, một khát khao bừng tỉnh sau những ngày đông dài giá lạnh.
+ Ẩn sau vẻ đẹp ấy là một nỗi niềm man mác về ký ức. Sự so sánh “Giống như em, mỏng manh mà quyết liệt/Tháng Năm hoa vàng..đã tưởng có thể quên!” hé lộ một tâm trạng ẩn sâu, một kỷ niệm nào đó tưởng chừng đã ngủ yên nhưng lại bất ngờ trỗi dậy khi tháng Năm về. Câu “Kỷ niệm hiện về như ai đó gọi tên” diễn tả một cách tinh tế sự bất ngờ và khó tránh của những ký ức.
+ Nỗi đau xót nhẹ nhàng len lỏi trong sự “nhẹ nhõm tháng Năm”. Sự đối lập này tạo nên một cảm xúc phức tạp, vừa thanh thản lại vừa có chút nuối tiếc. Câu thơ “Mùa qua mùa, chát chua qua đi lẽ ra còn vị ngọt/Ký ức vàng của những ngày xanh” gợi lên sự trôi chảy của thời gian và sự phai nhạt của những điều tươi đẹp. Có lẽ, những “ký ức vàng” ấy giờ đây chỉ còn lại chút “chát chua”.
+ Hình ảnh bồ công anh lụi tàn và bay theo gió mang đến cảm giác về sự mong manh và thoáng qua của thời gian và kỷ niệm. Câu hỏi “Có để lại chút gì trong cỏ?/Những đốm vàng cháy hết thành tro” thể hiện sự hoài nghi, một nỗi lo sợ về sự biến mất hoàn toàn của những dấu vết xưa cũ.
+ Khổ thơ cuối cùng thể hiện một ước vọng mãnh liệt về sự tái sinh và một nơi thuộc về. Ước muốn “đốt mình lên như hoa/Bay về miền xa lại mọc vào mùa mới/Có bờ cỏ riêng mình suốt đời chờ đợi” cho thấy một khát khao được sống trọn vẹn, được tìm thấy một nơi an yên để những ký ức không còn đau xót.
=> Tổng thể, bài thơ “Ký ức tháng năm” là một sự hoà quyện tinh tế giữa vẻ đẹp của thiên nhiên và những cung bậc cảm xúc sâu lắng của con người. Nó gợi cho tôi nghĩ về sự trôi chảy của thời gian, sự quý giá của những kỷ niệm và cả nỗi buồn man mác khi những điều đẹp đẽ dần phai nhạt. Bài thơ sử dụng những hình ảnh thơ trong sáng, giàu sức gợi, cùng với giọng điệu nhẹ nhàng, sâu lắng, tạo nên một dư âm khó quên trong lòng người đọc.