Cảm ơn bài thơ của em. Nhiều câu thơ trong bài gợi lên trong anh bao kí ức ngỡ đã chìm vào quên lãng, gợi lên bao nỗi buồn và cả những nỗi đau nữa...Thật hay với "Cái nắm tay dài suốt cuộc đời ta"...Có cả những ánh nhìn, những nụ cười, giọng nói nữa sẽ đi cùng ta đến hết cuộc đời, và đó vẫn mãi là chân lý, cái "lý" có "chân" cứ đeo đẳng suốt cuộc đời ta bởi "Buồn thì gần mà hạnh phúc mãi xa...".Anh thích chữ "mãi" ở câu này, chưa phải đã là tuyệt vọng, hạnh phúc mãi xa thôi nhưng còn có hy vọng, hơn là hạnh phúc "thì xa" như lẽ ra nó phải là hệ quả tất yếu phải xảy ra của "buồn thì gần". Quả là "biết đến bao giờ nỗi nhớ sẽ già..."? Nhưng hỏi mà hỏi thế thôi, nếu là anh, anh chắc và anh mong nỗi nhớ sẽ trẻ mãi và chẳng bao giờ già.

...
Все пройдет и печаль и радость
Все пройдет так устроен свет
Все пройдет только верить надо
Что любовь не проходит нет ..