Thơ » Anh » Thomas Moore
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 14/09/2022 19:43
Still, like dew in silence falling,
Drops for thee the nightly tear
Still that voice the past recalling,
Dwells, like echo, on my ear,
Still, still!
Day and night the spell hangs o’er me,
Here forever fixt thou art:
As thy form first shone before me,
So ‘tis graven on this heart,
Deep, deep!
Love, oh Love, whose bitter sweetness,
Dooms me to this lasting pain.
Thou who earnest with so much fleetness,
Why so slow to go again?
Why? why?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 14/09/2022 19:43
Vẫn, như sương lặng lẽ rơi,
Cho em còn giọt lệ rơi đêm dài
Giọng khơi gợi quá khứ hoài,
Tiếng, vang vọng, rót vào tai,
Vẫn còn!
Ngày đêm mê mẩn ám hồn,
Cuối cùng mãi mãi vẫn còn đây em:
Nhìn em thân dáng đầu tiên,
Thật trang trọng với trái tim,
Sâu, này!
Tình yêu, dịu ngọt đắng cay,
Xua tan hết nỗi đau dài trong anh.
Em người tha thiết với anh,
Sao đi lại chậm nỡ đành?
Thế? sao?