Con ôi! Ruột mẹ ngấu[1] như tương.
Bảy nổi ba chìm rất thảm thương.
Khô héo lá gan cây đảnh Ngự[2].
Đầy vơi giọt lệ nước sông Hương[3].
Quê người đành gởi thân trăm tuổi.
Cuộc thế[4] mong gì nợ bốn phương.
Mẹ cũng trông mau rồi một kiếp.
Để cho vẹn vẻ mối cương thường[5].


Chú thích:
[1]
Có bản chép là “ngướu”, kèm chú thích là bấy ra, ngướu như tương “tức là nát ngướu như tương đậu nành.
[2]
Ở Huế có núi “Ngự Bình” (Hòn núi như tấm bình phong) và cá sông “Hương Thuỷ” mà ta gọi là “Hương Giang”.
[4]
Nguyên văn của tôi đề chữ “Nước tổ”, Ông chủ bút báo Nam Phong sửa lại chữ “Cuộc thế” để tránh sự nghi kỵ lúc bấy giờ.
[5]
Cương thường là Tam cương, Ngũ thường (Ba giềng năm lẽ thường), là đạo cả của người ta ở đời.


[Thông tin 3 nguồn tham khảo đã được ẩn]