514.59
Ngôn ngữ: Chữ Hán
Thể thơ: Thất ngôn bát cú
Thời kỳ: Thịnh Đường
123 bài trả lời: 100 bản dịch, 22 thảo luận, 1 bình luận
109 người thích
Từ khoá: Hoàng Hạc lâu (30) Ngữ văn 10 [2007-2020] (23) thơ sách giáo khoa (671) Văn học 10 [1990-2006] (49)

Đăng bởi Vanachi vào 08/06/2005 12:03, đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 20/07/2006 23:50

黃鶴樓

昔人已乘黃鶴去,
此地空餘黃鶴樓。
黃鶴一去不復返,
白雲千載空悠悠。
晴川歷歷漢陽樹,
芳草萋萋鸚鵡洲。
日暮鄉關何處是,
煙波江上使人愁。

 

Hoàng Hạc lâu

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

 

Dịch nghĩa

Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,
Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc.
Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại,
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không.
Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một,
Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi.
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói toả, sóng gợn, khiến người sinh buồn!


Bài thơ này được sử dụng trong các chương trình SGK Văn học 10 giai đoạn 1990-2006, SGK Ngữ văn 10 giai đoạn từ 2007 (đọc thêm).

Hoàng Hạc lâu ( 30.539,114.301): Hoàng Hạc lâu 黃鶴樓 là một ngôi lầu được ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Lầu được xem là một trong Tứ đại danh lâu của Trung Quốc (cùng với Nhạc Dương lâu ở Nhạc Dương, Đằng Vương các ở Nam Xương, Bồng Lai các ở Bồng Lai). và là ngôi lầu nổi tiếng được các thi nhân ca tụng. ghềnh đá Hoàng Hạc của Xà sơn bên bờ sông Dương Tử, thuộc thành phố Vũ Hán, huyện Vũ Xương, tỉnh Hồ Bắc, vào năm Hoàng Vũ thứ 2 (223) đời nhà Ngô thời Tam Quốc. Đến nay, lầu đã có 12 lần bị thiêu huỷ, 12 lần xây cất lại, mỗi lần lại cao hơn và có nhiều tầng hơn.

Tên gọi Hoàng Hạc của lầu này bắt nguồn từ truyền thuyết dân gian. Tương truyền Phí Vĩ 費禕 (?-253) tự Văn Vi 文偉, một tu sĩ đắc đạo thành tiên thường cưỡi hạc vàng ngao du sơn thuỷ. Một hôm, tiên và hạc bay ngang Vũ Hán và dừng chân lại trên Xà sơn để nhìn ngắm, một bên là cảnh đẹp hùng vĩ của Trường Giang và bên kia là Ngũ Hồ trong khói sương diễm lệ. Người đời sau đã từ nơi tiên cưỡi hạc vàng bay đi xây lên một tháp lầu đặt tên là Hoàng Hạc lâu. Thời xưa, đây là nơi gặp mặt của các văn nhân mặc khách. Thời Đường (618-907), các thi nhân đến đây để vừa thưởng ngoạn phong cảnh non nước mây ngàn hữu tình, vừa uống rượu làm thơ.

Chiến tranh và thời gian đã phá huỷ những kiến trúc của lầu và đều được tái thiết. Lầu nguyên có 3 tầng, vào khoảng niên hiệu Hàm Phong (1851-1861) bị giặc giã đốt phá, tới niên hiệu Đồng Trị (1862-1874) tình hình ổn định, lầu Hoàng Hạc mới được xây dựng lại năm 1868 gồm 2 tầng, tầng trên thờ Phí tiên, tầng dưới thờ Lã tiên, gọi là Thanh lâu, nhưng đến niên hiệu Quang Tự lại bị cháy năm 1884. Năm 1957, khi ngôi cầu đầu tiên vượt sông Dương Tử được xây cất, vị trí cũ của Hoàng Hạc lâu bị trưng dụng và các kiến trúc Hoàng Hạc lâu được dời cách vị trí cũ 1km. Tháng 10-1981, Hoàng Hạc lâu được tái thiết và tháng 6-1985 khánh thành. Tháp hiện nay là một công trình được xây lại bằng vật liệu hiện đại và có một cầu thang máy. Hoàng Hạc lâu giờ nằm trong Hoàng Hạc công viên, là nơi thu hút du khách trong và ngoài nước Trung Quốc.

Hoàng Hạc lâu
Hình: Hoàng Hạc lâu

Hoàng Hạc lâu
Hình: Hoàng Hạc lâu

 

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 13 trang (123 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nam Long

Người xưa đã cùng hoàng hạc khuất,
Quạnh vắng nơi đây Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc một giã chẳng trở lại,
Bạch vân muôn kiếp trôi trôi đâu.
Hán Dương lấp loáng cây sông tạnh,
Anh Vũ xanh xanh cỏ bãi đầu.
Chiều xuống quê nhà chăng biết nẻo?
Trên sông khói sóng bợn niềm sầu.


Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoa Cát Phan Văn

Người cưỡi hạc vàng bay đã lâu,
Mà nay Hoàng Hạc chỉ trơ lầu.
Hạc vàng đi mãi không về lại,
Mây trắng trôi hoài lững đến đâu.
Cây tạnh Hán Dương dòng thắm sắc,
Bãi xa Anh Vũ cỏ xanh màu.
Hoàng hôn tím khuất quê hương vợi,
Khói sóng trên sông gợi trĩu sầu.


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoàng Giáp Tôn

Người xưa cưỡi hạc đã về đâu?
Hoàng Hạc còn trơ lại mái lầu!
Một chuyến hạc vàng không trở lại,
Bồng bềnh mây trắng mãi ngàn thâu.
Sông lặng, Hán Dương cây nổi bóng,
Cỏ thơm, Anh Vũ bãi xanh mầu.
Chiều tàn tự hỏi quê đâu tá?
Khói sóng trên sông dạ khuấy sầu!


35.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoàng Giáp Tôn

Hạc vàng người cưỡi về đâu?
Hạc bay bay mất chỉ lầu còn đây!
Phiêu diêu mây trắng giăng đầy,
Ngàn năm qua vẫn còn bay ngang lầu.
Cỏ thơm Anh Vũ xanh màu,
Hán Dương cây tạnh dòng sâu soi hình.
Chiều tà thêm gợn tấm tình,
Khói vờn sóng, tự hỏi mình quê hương?


35.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Phan Văn

Người cưỡi hạc vàng đi mãi miết,
Đài còn Hoàng Hạc chỉ trơ lầu.
Hạc vàng đi mãi không về lại,
Mây trắng bay hoài lững đến đâu.
Cây tạnh Hán Dương dòng thắm sắc,
Bãi xa Anh Vũ cỏ xanh màu.
Hoàng hôn tím khuất quê hương vợi?
Khói sóng trên sông gợi trĩu sầu.


(Ngẫu dịch theo thể đường luật trốn vận như  bản nguyên tác)

(do Phan Văn gửi)
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Vũ Hùng

Ai đà cưỡi hạc bay cao
Để cho đây một mái lầu ngóng trông ?
Hạc bay rồi, chẳng còn mong
Chỉ còn mây trắng bay trong bầu trời
Hán Dương, sông vẫn mãi trôi,
Cỏ non Anh Vũ bãi bồi vẫn tươi
Chiều buồn, quê cách phương trời
Nhìn làn khói sóng muốn rơi lệ sầu.


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lê Văn Phong

Người xưa cưỡi hạc lánh xa rồi,
Chốn đất này lưa gác cũ thôi!
Chim hạc một đi không lại nữa;
Mây trời ngàn thưở vẫn trôi dài.
Hán Dương bến tạnh cây xanh nối;
Anh Vũ cồn tươi cỏ ngát phơi.
Sụp bóng chiều hôm quê chẳng thấy!
Sông kia khói sóng, dạ bời bời.


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Phanxipăng

Xưa người đà cưỡi hạc vàng bay,
Trơ lầu Hoàng Hạc ở chốn này.
Hạc vàng một mực không quay lại,
Mây trắng ngàn đời lãng đãng say.
Ửng bờ cây Hán, sông trôi chậm,
Thơm bãi chim Anh, cỏ biếc dày.
Quê nhà đâu nhỉ? Trời chiều tối,
Sông dâng khói sóng, dạ buồn thay.


45.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Phan Phong Linh

Người xưa cưỡi hạc xa bay,
Mà lầu Hoàng Hạc chốn này còn trơ.
Hạc vàng một hút tới giờ,
Ngàn năm mây trắng hững hờ trôi qua.
Hán Dương cây rõi sông xa,
Nội châu Anh Vũ cỏ hoa rầu rầu.
Chiều tà biết cố hương đâu,
Sóng sông mờ khói lòng sầu mang mang.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Quảng Tuân

Người xưa cưỡi hạc đã bay xa,
Hoàng Hạc lầu không vẫn chốn này.
Mây trắng ngàn năm lơ lửng mãi,
Hạc vàng một tếch khuất trùng ngay.
Hàn Dương sông tạnh cây phô sắc,
Anh Vũ cồn xa cỏ mọc dày.
Chiều muộn quê nhà đâu khuất bóng?
Trên sông khói sóng gợi buồn thay.


Thử hữu tắc bỉ hữu
Thử vô tắc bỉ vô
Thử sinh tắc bỉ sinh
Thử diệt tắc bỉ diệt
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời

Trang trong tổng số 13 trang (123 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối