Thơ » Pháp » Théophile Gautier
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 13/03/2022 14:45
Allons, ange déchu, ferme ton aile rose;
Ôte ta robe blanche et tes beaux rayons d’or;
Il faut, du haut des cieux où tendait ton essor,
Filer comme une étoile, et tomber dans la prose.
Il faut que sur le sol ton pied d’oiseau se pose.
Marche au lieu de voler: il n’est pas temps encor;
Renferme dans ton coeur l’harmonieux trésor;
Que ta harpe un moment se détende et repose.
Ô pauvre enfant du ciel, tu chanterais en vain
Ils ne comprendraient pas ton langage divin;
À tes plus doux accords leur oreille est fermée!
Mais, avant de partir, mon bel ange à l’oeil bleu,
Va trouver de ma part ma pâle bien-aimée,
Et pose sur son front un long baiser d’adieu!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 13/03/2022 14:45
Có 1 người thích
Để, thiên thần ngã, cánh hồng khép lại;
Bỏ áo tinh khôi rực rỡ ánh vàng;
Từ trời cao em lơ lửng bay ngang,
Như tinh tú, và rơi vào văn thể.
Chân chim em kíp mau về kẻo trễ.
Đi bộ thay vì bay: vẫn chưa cần;
Giữ nguyên trong lòng kho báu thanh tân;
Để đàn hạc phút giây vào thư giãn.
Tội nghiệp bé của thiên đường, hát sảng
Không ai người hiểu ngôn ngữ thiêng liêng;
Hợp âm ngọt ngào tai vẫn như nhiên!
Nhưng, khoan, thiên thần mắt xanh xinh đẹp,
Tìm yêu đương nhạt trong anh vừa khép,
Gửi trán anh nụ hôn tiễn biệt dài!