Thơ » Pháp » Théophile Gautier
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 25/02/2022 18:39
Virginité du cœur, hélas! si tôt ravie!
Songes riants, projets de bonheur et d’amour,
Fraîches illusions du matin de la vie,
Pourquoi ne pas durer jusqu’à la fin du jour?
Pourquoi?… Ne voit-on pas qu’à midi la rosée
De ses larmes d’argent n’enrichit plus les fleurs,
Que l’anémone frêle, au vent froid exposée,
Avant le soir n’a plus ses brillantes couleurs?
Ne voit-on pas qu’une onde, à sa source limpide,
En passant par la fange y perd sa pureté;
Que d’un ciel d’abord pur un nuage rapide
Bientôt ternit l’éclat et la sérénité?
Le monde est fait ainsi: loi suprême et funeste!
Comme l’ombre d’un songe au bout de peu d’instants,
Ce qui charme s’en va, ce qui fait peine reste:
La rose vit une heure et le cyprès cent ans.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 25/02/2022 18:39
Trinh tiết trái tim, ôi! vui mừng quá!
Giấc mơ cười, tình diễm phúc nâng niu,
Sáng tươi cho bình minh cuộc sống nhiều,
Sao không kéo dài đến tàn hết buổi?
Sao?… Không chỉ thấy trưa mù sương đuổi
Giọt nước mắt ngà không đẫm trên hoa,
Cây hải quỳ tái, trong gió lạnh qua,
Trước khi đêm đến không còn rực sắc?
Không thấy sóng, ở trên nguồn dìu dặt,
Qua bãi lầy đánh mất sự trắng trong;
Trời ban sơ tinh khiết dưới mây hồng
Vội hoen ố sự tinh khôi thanh thoát?
Thế giới bày: luật tối cao tai ác!
Như bóng mờ trong một thoáng mộng mơ,
Quyến rũ mất đi, đau đớn đang chờ:
Hoa hồng sống một giờ bách kia hàng thế kỷ.