Thơ » Pháp » Théophile Gautier
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 16/02/2023 15:14
Soulève ta paupière close
Qu’effleure un songe virginal;
Je suis le spectre d’une rose
Que tu portais hier au bal.
Tu me pris encore emperlée
Des pleurs d’argent de l’arrosoir,
Et parmi la fête étoilée
Tu me promenas tout le soir.
Ô toi qui de ma mort fus cause,
Sans que tu puisses le chasser,
Toute la nuit mon spectre rose
À ton chevet viendra danser.
Mais ne crains rien, je ne réclame
Ni messe ni De Profundis;
Ce léger parfum est mon âme,
Et j’arrive du paradis.
Mon destin fut digne d’envie:
Pour avoir un trépas si beau
Plus d’un aurait donné sa vie,
Car j’ai ta gorge pour tombeau,
Et sur l’albâtre où je repose
Un poète avec un baiser
Ecrivit: Ci-gît une rose
Que tous les rois vont jalouser.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 16/02/2023 15:14
Có 1 người thích
Mở vành mắt khép của em
Chạm vào giấc mộng trinh nguyên say nồng;
Anh là bóng của hoa hồng
Hôm qua em đã mang trong vũ trường.
Em trao anh vẫn còn vương
Những dòng lệ bạc đổ tuôn từ bình,
Dưới trời sao tiệc linh đình
Em đưa anh dạo bên mình suốt đêm.
Hỡi người gây chết êm êm,
Em đừng theo đuổi săn tìm anh không,
Suốt đêm anh khoác hoa hồng
Cùng em khiêu vũ phía trong phần giường.
Đừng lo, anh chẳng phô trương
Cả phiên thánh lễ lẫn trường thi thiên;
Hồn anh hương thoảng dịu hiền,
Và anh đã đến từ trên thiên đường.
Số anh thật đáng ghét ganh:
Để dành cho cái chết xinh đẹp này
Hơn người đã bỏ mạng thay,
Anh còn cổ họng em xây mộ phần,
Và trên phiến đá anh nằm
Một nhà thơ với một làn môi hôn
Viết rằng: Đây đoá hoa hồng
Mọi vì vua sẽ đem lòng ghét ghen.