Thơ » Pháp » Théophile Gautier
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 05/06/2022 05:56
Le jour tombait, une pâle nuée
Du haut du ciel laissait nonchalamment,
Dans l’eau du fleuve à peine remuée,
Tremper les plis de son blanc vêtement.
La nuit parut, la nuit morne et sereine,
Portant le deuil de son frère le jour,
Et chaque étoile à son trône de reine,
En habits d’or, s’en vint faire sa cour.
On entendait pleurer les tourterelles
Et les enfants rêver dans leurs berceaux;
C’était dans l’air comme un frôlement d’ailes,
Comme le bruit d’invisibles oiseaux.
Le ciel parlait à voix basse à la terre;
Comme au vieux temps, ils parlaient en hébreu,
Et répétaient un acte du mystère;
Je n’y compris qu’un seul mot, c’était: Dieu.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 05/06/2022 05:56
Ngày tàn, mây bóng nhạt phai
Trời cao hun hút mây bay hững hờ,
Mặt sông im ắng như tờ,
Thấm vào nếp gấp bộ đồ trắng tinh.
Đêm sang, thanh vắng yên bình,
Qua ngày thương tiếc cho anh trai nàng,
Vì tinh tú ngai nữ hoàng,
Mặc hoàng bào, để bước sang thiên toà.
Vẳng nghe tiếng khóc chim câu
Và đàn em bé mơ vào trong nôi;
Như tung cánh lượn trong trời,
Như chim cất tiếng chơi vơi vô hình.
Bầu trời nhủ với đất lành;
Rằng xưa Do Thái đã thành ngữ ngôn,
Hành vi bí ẩn vẫn còn;
Tôi thông một nghĩa, chẳng hơn: Chúa Trời.