Thơ » Pháp » Théophile Gautier
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 09/02/2023 18:54
Ce n’est pas vous, non, madame, que j’aime,
Ni vous non plus, Juliette, ni vous,
Ophélia, ni Béatrix, ni même
Laure la blonde, avec ses grands yeux doux.
Celle que j’aime, à présent, est en Chine;
Elle demeure, avec ses vieux parents,
Dans une tour de porcelaine fine,
Au fleuve jaune, où sont les cormorans;
Elle a des yeux retroussés vers les tempes,
Un pied petit, à tenir dans la main,
Le teint plus clair que le cuivre des lampes,
Les ongles longs et rougis de carmin;
Par son treillis elle passe sa tête,
Que l’hirondelle, en volant, vient toucher,
Et, chaque soir, aussi bien qu’un poète,
Chante le saule et la fleur du pêcher.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 09/02/2023 18:54
Có 2 người thích
Không phải, không, thưa bà, người tôi yêu ái,
Không đâu em, Juliette, cũng không,
Ophelia, Beatrix, cũng đánh đồng
Mái tóc vàng với mắt trời thêu mộng.
Người tôi yêu giờ bên Trung Hoa quốc;
Em sống cùng với nhị lão song thân
Trong một toà tháp bằng sứ tuyệt trần,
Bên sông hoàng hà, nơi có loài chim cốc;
Nàng giương mắt trông đền đài cao ốc,
Một bàn chân nhỏ nhắn, giữ trong tay,
Nước da sáng hơn những đèn đồng tây,
Các móng tay dài với màu son đỏ;
Từ lưới mắt cáo nàng chui đầu qua đó,
Ví như én, đang bay, chạm bất ngờ,
Và, mỗi tối, cũng như một nhà thơ,
Hát bên cây liễu và hoa đào phơi phới.