Thơ » Pháp » Théophile Gautier
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 02/06/2022 13:41
Dans son jardin la sultane se baigne,
Elle a quitté son dernier vêtement;
Et délivrés des morsures du peigne,
Ses grands cheveux baisent son dos charmant.
Par son vitrail le sultan la regarde,
Et caressant sa barbe avec sa main,
Il dit: «L’eunuque en sa tour fait la garde,
Et nul, hors moi, ne la voit dans son bain.
«— Moi, je la vois, lui répond, chose étrange!
Sur l’arc du ciel un nuage accoudé;
Je vois son sein vermeil comme l’orange
Et son beau corps de perles inondé.»
Ahmed devint blême comme la lune, (*)
Prit son kandjar au manche ciselé,
Et poignarda sa favorite brune…
Quant au nuage, il s’était envolé!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 02/06/2022 13:41
Có 1 người thích
Vương phi tắm ở trong vườn,
Tự tay chiếc áo cuối cùng cởi ra;
Xua đi dấu vết lược ngà,
Tóc đầy quyến rũ xoã qua lưng nàng.
Quốc vương bên cửa nhìn sang,
Và đưa tay vuốt đôi hàng râu ria,
Bảo: “Thái giám canh tháp kia,
Không ai được thấy nàng ngoài tôi ra.
“Tôi thấy nàng, đáp, lạ chưa!
Trên vòm trời đám mây đưa bềnh bồng;
Thấy nàng vú tựa cam hồng
Tấm thân ngà ngọc hương nồng đài trang.»
Ahmed mặt tái như trăng,
Lấy dao găm chạm khắc mang theo mình,
Đâm người yêu tóc nâu xinh…
Khi mây từng đám, chuyển mình bay đi!