Kìa nọ, một ngôi nhà lợp rạ
Lưng gù, đứng nấp dưới hàng cây
Mái nghiêng, tường đất long tơi tả
Thềm trước cửa ra rêu phủ đầy

Một cánh kín bưng khuôn cửa sổ
Nhưng, như hơi miệng ấm ngày đông
Rành rành vương toả làn hơi thở
Từ ngôi nhà tiều tuỵ, đó trông

Tựa cái mở chai, làn khói cuộn
Quay tròn tia mảnh, nhẹ màu xanh
Vị người chịu hãm nơi cùng khốn
Tin tức mang lên Thượng Đế trình

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)