Thơ » Pháp » Théophile Gautier
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 10/02/2022 20:42
Voilà longtemps que je vous aime:
- L’aveu remonte à dix-huit ans! -
Vous êtes rose, je suis blême;
J’ai les hivers, vous les printemps.
Des lilas blancs de cimetière
Prés de mes tempes ont fleuri;
J’aurai bientôt la touffe entière
Pour ombrager mon front flétri.
Mon soleil pâli qui décline
Va disparaître à l’horizon,
Et sur la funèbre colline
Je vois ma dernière maison.
Oh! que de votre lèvre il tombe
Sur ma lèvre un tardif baiser,
Pour que je puisse dans ma tombe,
Le coeur tranquille, reposer!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 10/02/2022 20:42
Có 1 người thích
Anh yêu em đã lâu rồi:
- Nhớ hồi mười tám tuổi đời với anh! -
Em hồng hào, anh tái xanh;
Anh đông tàn tạ, em giành mùa xuân.
Nghĩa trang hoa huệ trắng ngần
Bên đền thờ hoa cũng tràn ngập lên;
Anh gom từng bó hoa chen
Để che đi hết muộn phiền trong anh.
Mặt trời bóng nhạt phai nhanh
Để rồi biến mất dưới thành chân mây,
Trên đồi xẩm tối bi ai
Ngước nhìn lần cuối chính ngay nhà mình.
Ồ! môi em đổ xuống tình
Trên môi anh nụ hôn trao muộn màng,
Để anh ở lại mộ tang,
Bình yên cho trái tim, an nghỉ này!