Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Thôi Hiệu
昔人已乘黃鶴去,
此地空餘黃鶴樓。
黃鶴一去不復返,
白雲千載空悠悠。
晴川歷歷漢陽樹,
芳草萋萋鸚鵡洲。
日暮鄉關何處是,
煙波江上使人愁。
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,
Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc.
Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại,
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không.
Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một,
Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi.
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói toả, sóng gợn, khiến người sinh buồn!
Trang trong tổng số 13 trang (124 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [8] [9] [10] [11] [12] [13] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Trần Vũ Đức Nam ngày 21/11/2019 21:17
Người xưa cưỡi hạc đã lên không
Để lại mái lầu Hoàng Hạc cong.
Ngày đấy hạc vàng không trở lại
Ngàn năm mây trắng vẫn phiêu bồng.
Hán Dương gợn nước cây soi bóng
Anh Vũ toả hương cỏ ngát đồng.
Chiều đến làng quê đâu thế nhỉ?
Sóng lan khói toả mắt buồn trông.
Gửi bởi Đất Văn Lang ngày 30/03/2020 20:33
Người xưa cỡi hạc du thiên giới
Chốn cũ trơ lầu gội gió sương.
Một thuở hạc vàng bay biệt tích,
Ngàn năm mây trắng dạo muôn phương.
Cỏ thơm mướt lụa cồn Anh Vũ,
Sông tạnh in hình liễu Hán Dương.
Chiều mịt sương mờ quê mẹ khuất
Sông nhoà khói phủ sóng sầu vương.
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 13/06/2020 08:30
Hạc vàng theo gót người xưa
Trơ vơ một bóng lầu xưa chốn này
Hạc vàng không trở lại đây
Như vầng mây bạc bay hoài ngàn năm
Hán Dương cây đứng lặng thầm
Châu Anh Vũ cỏ xanh nằm mơn man
Biết về đâu... hoàng hôn sang?
Trên sông khói sóng mênh mang lòng buồn!
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 24/07/2020 13:12
Người xưa cưỡi hạc vàng bay mất
Để lầu Hoàng trơ trọi đất này
Hạc không trở lại khi bay
Ngàn năm vẫn thế trôi mây trắng trời
Vùng Hán Dương hàng cây thấy rõ
Cỏ thơm cồn Anh Vũ tốt tươi
Quê nhà đâu tá chiều rồi
Trên sông khói sóng thúc thôi nỗi buồn.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 24/07/2020 13:14
Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay mất
Để toà nhà nay gọi Hoàng Hạc Lâu
Hạc bay đi mãi mãi chẳng quay đầu
Mây trắng vẫn ngàn năm bay lờ lững
Bờ sông mát Hán Dương cây còn đứng
Cỏ thơm xanh bãi Anh Vũ khoe màu
Trời chiều rồi quê cũ vọng về đâu
Trên sông nước khói sóng mờ buồn quá.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 24/07/2020 13:27
Người xưa đã cưỡi hạc bay đi
Để lại lầu Hoàng trơ chốn này
Hạc một khi bay không trở lại
Ngàn năm mây trắng lững lờ bay
Hàng cây vùng Hán Dương thấy rõ
Cỏ tốt tươi Anh Vũ bãi đây
Trời xế chiều rồi quê nhà ngóng
Trên sông khói sóng thấy buồn thay!
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 26/07/2020 16:27
Nào người cưỡi hạc đi đâu hỡi?
Lầu hạc còn trơ đứng chỗ này!
Hạc đã bay đi khôn thấy lại,
Nghìn năm chỉ thấy đám mây bay;
Cây đất Hán Dương xan xát đó,
Cỏ châu Anh Vũ lạnh lùng thay!
Hương quan khuất nẻo ô tà bóng,
Khói toả bên sông nước mắt đầy.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 14/12/2020 16:58
Người xưa cưỡi hạc đi rồi,
Mà nay Hoàng Hạc trên đồi lầu trơ.
Hạc vàng đi mất xưa mờ,
Ngàn năm mây trắng lững lờ còn bay.
Hán Dương trời tạnh cây ngay,
Cỏ thơm Anh Vũ phô bày tươi hoa.
Chiều hôm đâu đó quê nhà?
Trên sông khói sóng gợi ta mối sầu.
Gửi bởi vophubong ngày 28/03/2021 03:17
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi vophubong ngày 28/03/2021 03:19
Người xưa cởi hạc lẩn vào mây
Hoàng hạc lầu xưa vẫn chỗ nầy
Mây trắng ngàn năm còn lẩn thẩn
Hạc vàng một thuở đã xa bay
Hán Duơng sông tạnh cây xanh ngắt
Anh vũ gò thơm cỏ biếc dày
Ngày muộn cố huơng đâu?Tự hỏi,
Sóng dâng sương toả chạnh lòng đây...
Gửi bởi Đinh Tú Anh ngày 27/04/2021 22:02
Người xưa cưỡi hạc đi, giờ
Nơi đây Hoàng Hạc lầu trơ một mình
Hạc về mãi chốn lặng thinh
Mặc cho mây trắng phiêu linh trên trời
Hán Dương cây bãi bời bời
Cỏ thơm Anh Vũ một nhời: rất xanh
Sương sa, ác lặn, hỏi nhanh
Quê nhà khói toả, khiến anh, chị buồn?
Trang trong tổng số 13 trang (124 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [8] [9] [10] [11] [12] [13] ›Trang sau »Trang cuối