Tôi lớn lên ở quê người
Và sống nơi đất khách
Trong cuộc đời cô đơn của tôi
Tôi không thể gọi tên, không biết
Còn đâu trên đời tuyệt vời hơn sông Đnhép
Và quê hương yêu dấu Ucraina.

Nhưng nơi sung sướng là nơi ta không ở
Tôi nhìn thấy những nhọc nhằn, gian khó
Trong một lần chưa xa
Tôi có dịp ghé về Ucraina.
Trong một ngôi làng trù phú
Nơi có bà mẹ coi tôi như con nhỏ
Mẹ thắp ngọn nến lên
Rồi mẹ cầu nguyện trong đêm
Mẹ mong cho số phận
Sẽ yêu đứa con của mình
Nhưng mà mẹ ơi
Mẹ đi ngủ sớm quá
Ông trời sẽ nguyền rủa
Số phận của con.

Nghĩ lại thấy mà kinh
Trong ngô làng trù phú tươi xinh
Đất đen nhưng trên đất
Những con người phiêu bạt, trần truồng
Chỉ trong đầm cây cỏ tươi xanh.
Làng có vẻ như vừa qua đám cháy
Và con người có vẻ như ngu muội
Không nói năng, vào sưu dịch cứ đi
Lại còn mang theo những đứa trẻ kia.

Tôi đã khóc lên rồi quay trở lại
Đi về chốn xa xôi
Không chỉ một làng này thôi
Mà khắp nơi ở  Ucraina đều như vậy
Bọn địa chủ, quan lại
Chúng áp bức, bóc lột con người
Dồn việc làm cho đến chết thì thôi!
Còn những người cháy túi
Mang đến cho những kẻ cho vay nặng lãi
Những chiếc quần cộc cuối cùng.

Thật đáng sợ và thật nặng nề
Khi biệt tăm nơi xa vắng!
Nhưng còn khổ hơn khi ở Ucraina
Nhìn thấy hết rồi khóc và im lặng!

Một khi chưa thấy khủng khiếp thế nào
Thì cái ác lại tưởng rằng cái tốt
Từ xa xưa trên đất Ucraina
Sông Đnhép trôi giữa những ngọn đồi
Như đứa con thơ trong bầu sữa mẹ.

Sẽ khoe sắc và sẽ đáng yêu hơn
Khắp Ucraina yêu thương
Những ngôi vườn rợp bóng
Những ngôi làng rộng
Và trong những làng vui
Sẽ vui lên cuộc sống của con người.
Tất cả sẽ là như vậy
Nếu như không còn lại
Dấu vết cường hào trên đất Ucraina.