Cái xác từng là thân người không còn rong chơi dọc sông Tigre hay Euphrate
Xẻng xúc lên chẳng hoài niệm đớn đau
Xếp vào túi Plaxtic đen
Cái xác từng là tâm hồn là tên người và gương mặt
trở về cùng đất cát,



Cái xác từng là tiếng cười
rác rưởi và biệt tăm
Giờ đây bốc cháy.

Gió cuốn tro đi tới tận dòng sông.
Và nước tiếp nhận tựa nước mắt dư thừa sảng khoái.
Tro hoài niệm còn long lanh một mảnh đời đơn sơ, một cuộc đời bình dị,
với một khu vườn, vòi nước, sách vở qua loa.
Tro từ xác người thoát khỏi hố chôn công cộng
hiến cho bão cát.



Một tiếng nói cất lên từ giếng cạn,
từ thế kỷ xa xưa
khi Babylone hãy còn là bài cầu nguyện;
Vào cái thời cõi dương gian chưa thể chết,
con trẻ nói: cõi dương gian đau nhưng chưa chết đâu mà!
Bagdad đâu còn bụng
cứa hết mạch máu mình
cho thần dân đang đói khát
trên chiến trường chân dung gã đào mồ không vết bợn.



Vì đâu lịch sử chúng ta gieo vãi đầy thất bại?
Phải chăng đó là cơn tán loạn ngôn từ?
Một lớp bụi trắng trùm lên gương mặt
đó là một chút trời đã lấp mắt chúng ta.



Ôi những người Chí thiện!
Các vị đang nói về phẩm giá con người và lòng dũng cảm
Các vị phán hệt như trong sách
các vị đang thiết lập Luật và Quyền
hãy nói thử xem chúng tôi có thật đáng tôn xưng dưới đất
xác cùng hồn lẫn lộn
không tên
không ghi ngày tháng


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)