15.00
3 bài trả lời: 3 bản dịch

Một số bài cùng tác giả

Đăng bởi estrange vào 20/04/2008 12:55

Authorship

You say that father writes a lot of books, but what he writes I don't understand.

He was reading to you all the evening, but could you really make out what he meant?

What nice stories, mother, you can tell us! Why can't father write like that, I wonder?

Did he never hear from his own mother stories of giants and fairies and princesses?

Has he forgotten them all?

Often when he gets late for his bath you have to go and call him an hundred times.

You wait and keep his dishes warm for him, but he goes on writing and forgets.

Father always plays at making books.

If ever I go to play in father's room, you come and call me, "what a naughty child!"

If I make the slightest noise, you say, "Don't you see that father's at his work?"

What's the fun of always writing and writing?

When I take up father's pen or pencil and write upon his book just as he does,--a, b, c, d, e, f, g, h, i,--why do you get cross with me, then, mother?

You never say a word when father writes.

When my father wastes such heaps of paper, mother, you don't seem to mind at all.

But if I take only one sheet to make a boat with, you say, "Child, how troublesome you are!"

What do you think of father's spoiling sheets and sheets of paper with black marks all over on both sides? AUTHORSHIP

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Phụng Vũ Cửu Thiên

Mẹ bảo là cha viết sách, nhưng những thứ cha viết, con chẳng hiểu gì cả.

Cha đọc cho mẹ nghe hàng đêm, nhưng mẹ có thực sự hiểu những thứ cha viết ấy?

Những câu chuyện mẹ kể cho con nghe thật là hay! Thế tại sao, cha không viết sách giống như thế?

Cha chưa bao giờ nghe bà kể chuyện về những tên khổng lồ, những vị thần tiên và những nàng công chúa à?

Hay là cha quên hết cả rồi?

Cha thường hay quên nước tắm, mẹ phải gọi cha cả trăm lần.

Mẹ chờ và hâm thức ăn, nhưng cha cứ viết và quên mất.

Cha luôn chơi trò chơi viết sách.

Mỗi khi con vào phòng cha chơi, mẹ đến và bảo con: "Này con nghịch quá!"

Mỗi khi con gây động khe khẽ, mẹ nói: "Con không thấy cha đang làm việc à?"

Viết và viết thì có gì vui chứ?

Khi con cầm viết của cha, viết lên cuốn sách của cha như mỗi lần cha làm, -- a, b, c, d, e, f, g, h, i, -- tại sao mẹ lại cáu với con?

Mẹ chẳng nói tiếng nào khi cha viết.

Rồi khi cha vứt đi cả đống giấy, mẹ chẳng có vẻ bận tâm gì cả.

Nhưng nếu con chỉ lấy đúng một tờ để gấp thuyền, mẹ bảo: "Con quấy quá!"

Mẹ nghĩ gì về cơ man những tờ giấy cha phá hỏng bằng những vết đen phủ đầy cả hai mặt giấy kia?

Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Cammy

Mẹ nói cha viết sách rất nhiều, nhưng cha toàn viết những điều con không hiểu nổi

Cha vẫn đọc mẹ nghe mỗi đêm, mà mẹ đã hiểu thực sự những điều ấy chăng?

Những câu chuyện mẹ kể thật hay! Con không hiểu sao cha không viết những điều hay như thế

Có phải cha chưa nghe bà kể chuyện về người khổng lồ, hoàng tử, công chúa, và những bà tiên.

Hay cha đã quên tất cả?

Cha thường hay đi tắm muộn làm mẹ phải nhắc nhở bao lần

Mẹ đợi và hâm nóng thức ăn, còn cha thì cứ viết và vẫn thường quên mất.

Cha toàn chơi trò viết sách

Khi con vào chơi trong phòng cha, mẹ lại mắng con hư

Con gây tiếng động nhỏ thôi, mẹ đã nhắc "Lặng yên cho cha làm việc!"

Viết và viết suốt ngày thì có gì vui?

Khi con cầm bút của cha, và giống như cha, con viết - a, b, c, d, e... - sao mẹ lại mắng con?

Thế mà cha viết mẹ lại không mắng câu nào.

Cha thì viết tốn bao nhiêu là giấy. Có bao giờ mẹ bận tâm đâu.

Đến khi con lấy mỗi một tờ để gấp thuyền, mẹ lại quát: Sao nghịch quá con ơi!

Thế còn cha? Làm hỏng bao nhiêu tờ giấy với những vết đen kín đầy hai mặt, thì mẹ nghĩ sao?

Em ngẩn ngơ ngắm khoảng trời chiều
Khoảng trời yên ả, nét phiêu diêu
Em lơ đãng vẽ anh lên đó
Vẽ cạnh tên anh, một chữ yêu
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Cao Huy Đỉnh

Mẹ nói rằng cha viết rất nhiều sách, nhưng cha viết những gì, con có hiểu đâu.

Cha đọc cho mẹ nghe suốt buổi chiều, nhưng mẹ có thực hiểu ý cha không?

Mẹ ơi, mẹ biết kể cho chúng con nghe những chuyện thật là hay! Tại sao cha không viết được như thế?

Có phải vì cha chưa từng nghe bà kể những chuyện người khổng lồ, những chuyện thần tiên và công chúa?

Hay cha quên hết cả rồi?

Thường ngày cha đi tắm muộn, mẹ đến gọi cha hàng trăm lần.

Mẹ chờ cha, ủ thức ăn nóng cho cha, nhưng cha cứ cặm cụi viết rồi quên mất.

Lúc nào cha cũng lấy viết làm thú vui chơi.

Hễ con vào chơi trong phòng cha là mẹ đến mắng con ngay: “Đồ hư quá!”

Con có làm ồn một tí là mẹ bảo: “Không thấy cha đang làm việc à?”

Thú vị gì mà cha viết mãi viết hoài.

Khi con cầm bút mực hay bút chì của cha, viết trên sách của cha in hệt như cha , -a, b, c, d, e, f, g, h, i- mẹ giận con là tại sao hả mẹ?

Cha viết thì mẹ không nói gì.

Cha hủy từng đống giấy như thế, mẹ ơi, mẹ không để ý một tí nào.

Nhưng con chỉ lấy một tờ để xếp thuyền là mẹ nói ngay: “Con ơi, sao nghịch thế!”

Còn cha bôi mực đen lên cả hai mặt giấy làm hỏng tờ này đến tờ khác thì mẹ nghĩ sao?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.
Chưa có đánh giá nào
Trả lời