Hỡi ôi!
Cúc thơm lan đẹp dằng dặc nhớ bên kia có dáng người,
Đèn sáng đang soi tưởng sao được gió sương làm lặn tắt.
Việc tử sinh sao mà quá lớn!
Xúc động biết bao!

Nghĩ cố binh bộ tả Tham tri thọ cấp Hiệp biện đại học sĩ Phạm Phú Thứ xưa:
Sớm đỗ đầu bảng,
Đường quan trải lắm.
Che chắn trong triều ngoài quận đã nên danh,
Hai phen bè sứ mưa ngàn trùng đường lặn lội.
Một tờ tâu ngồi định việc binh cơ,
Không quá buổi đã nghị xong trao đổi.
Quả dưới bầu trời là,
Người tài lạ ở đất Nam trung.
Tuy công với tội ở chỗ quá lời can gián,
Mà nghĩa quân thần sau trước chẳng chia ngăn.
Thanh gươm chiếu trước trẫm vẫn lòng chờ,
Chòm mây bạc khanh đà bóng dấu.
Cỏ biếc núi Hành vẫn phơ phất với gió xuân,
Bến Trà Úc sóng im dưới trăng quê huyền ảo.
Than ôi! Ngày hạ huyệt đã gần, cảnh làm người khôn giữ,
Chén rượu tỏ tình của trẫm, lòng xưa chu đáo chẳng phai.

Chốn đất mềm kia,
Khanh có biết.
Thượng hưởng.