Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Tôn Thọ Tường
Đăng bởi Vanachi vào 15/01/2008 09:25
Mười mấy năm trời nợ giũ[1] xong,
Sông Tiền Đường đục hoá ra trong.
Mảnh duyên bình lãng[2] còn nong nả,
Chút phận tang thương lắm ngại ngùng.
Chữ hiếu ít nhiều, trời đất biết;
Gánh tình nặng nhẹ, chị em chung.
Tấm lòng thiên cổ[3] thương mà trách:
Chẳng trách chi Kiều, trách hoá công.