Mười mấy năm trời nợ giũ[1] xong,
Sông Tiền Đường đục hoá ra trong.
Mảnh duyên bình lãng[2] còn nong nả,
Chút phận tang thương lắm ngại ngùng.
Chữ hiếu ít nhiều, trời đất biết;
Gánh tình nặng nhẹ, chị em chung.
Tấm lòng thiên cổ[3] thương mà trách:
Chẳng trách chi Kiều, trách hoá công.


Tiêu đề có bản chép là Vịnh Thuý Kiều.

Quách Tấn trong Hương vườn cũ (NXB Hội nhà văn, 2007) cho rằng bài này làm khi Tôn Thọ Tường sau mấy mươi năm phục vụ chính phủ Pháp, lúc về hưu trí. Ông Tôn vì mang tiếng đầu Tây nên có ký thác tâm sự, ý nói chỉ có trời mới biết chữ trung của mình, và ông vẫn cho mình là phải, chỉ trách trời chứ không trách mình.

Chú thích:
[1]
Khảo dị: “nhục rửa”.
[2]
Bèo và sóng, như chữ “bình thuỷ” nói về cái duyên hai người ngẫu nhiên mà gặp gỡ nhau.
[3]
Khảo dị: “Soi gương kim cổ”.


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]