Thơ » Trung Quốc » Bắc Tống, Liêu » Tô Thức » Từ
缺月挂疏桐,
漏盡人初靜。
誰見幽人獨來往,
飄渺孤鴻影。
驚起卻回頭,
有恨無人省。
揀盡寒枝不肯棲,
寂寞沙洲冷。
Khuyết nguyệt quái sơ đồng,
Lậu tận nhân sơ tĩnh.
Thuỳ kiến u nhân độc vãng lai,
Phiêu diểu cô hồng ảnh.
Kinh khởi khước hồi đầu,
Hữu hận vô nhân tỉnh.
Giản tận hàn chi bất khẳng thê,
Tịch mịch sa châu đinh.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 08/07/2005 15:12
Trăng khuyết rọi ngô đồng,
Lậu cạn người im thít.
Thoáng thấy u nhân một tới lui,
Trơ bóng hồng mờ mịt.
Chợt sợ lại quay đầu,
Có hận không người biết.
Chọn khắp cành cây chẳng đâu yên,
Vắng lặng khi bơn cát.
Gửi bởi Vanachi ngày 09/06/2007 19:34
Trăng treo ngọn cây đồng,
Cảnh vắng người yên tĩnh.
Ai thấy người buồn một thẩn thơ,
Bóng hồng mờ cô quạnh.
Bay vút, ngảnh nhìn về,
Mối hờn riêng canh cánh.
Chọn hết cành sương chẳng đậu nào,
Bãi cát đìu hiu lạnh.
Gửi bởi Vanachi ngày 21/06/2009 03:17
Trăng khuyết móc ngô đồng,
Lậu cạn người yên ắng.
Lủi thủi riêng ai cứ tới lui,
Hồng lẻ chìm đêm vắng.
Sợ hãi chợt quay đầu,
Không bạn lòng thêm hận.
Cành lạnh tìm quanh chẳng chịu dừng,
Cát trải cù lao trắng.