Xuân về vạn vật sinh sôi.
Thu sang cây cỏ muôn loài xác xơ.
Lá theo gió rụng như mưa,
Chỉ thân ở giữa đứng trơ mình.
Bốn mùa rong ruổi theo nhau,
Còn ta quy ẩn để làm chi?
Thân sinh ra giữa đất trời kia,
Như chim rừng trú tìm về cây khô.
Ta nay ẩn dật bởi vì sao?

Áo vừa sao chàng không mặc,
Thức ngon nhắm quý lại bỏ hoài?
Áo lông chồn mùa đông ấm áp,
Hè về áo lụa khoác lên những ngày.
Tu mình khổ hạnh bởi vì sao?
Không theo tráng trí thời trẻ trai,
Quất roi đánh ngựa ruổi dài.
Trên có trời xanh trải,
Khó thể hoài nhìn ngắm;
Dưới có đất đổi thay,
Khó thể đi được khắp.
Sao không tuỳ ý ngao du,
Truy cầu hoan lạc?

Đeo thanh trường kiếm,
Nay buông thõng bởi vì sao?
Ôi mỹ lệ hào hoa,
Trắng như tuyết đọng, sắc tựa sương thu.
Sừng tê giác gắn đầu,
Ngọc mài đính giữa chuôi.
Đế vương mà dùng,
Hiểm hoạ tiêu trừ.
Sai tả hữu,
Khiến đất nước vui hoà.
Ngô có Tích Lư,
Việt có Bộ Quang,
Sở có Long Tuyền,
Hàn có Mặc Dương,
Đồng ở Miêu Sơn,
Sắt ở Dương Đầu.
Lưu tiếng từ xưa,
Mỹ lệ nổi danh,
Cũng không bằng kiếm chàng đeo.

Đội mũ cao ngất mây xanh,
Dải lụa thắt dây,
Hai bên lông vũ cài,
Nhẹ nhàng tráng lệ.
Tỏ dung nghi,
Cúi ngẩng rạng hào hoa.
Tống có Chương Phủ,
Tề có Cao Quan,
Nổi danh là đẹp,
Nào còn đáng xem!

Đẩy cửa vàng,
Ngồi điện ngọc.
Gió bụi không vương,
Khí trời trong mát.
Tề tấu sắt,
Triệu múa ca.
Người đẹp vui hoà,
Uyển chuyển cung thương.
Người nghe lay động,
Rung cảm du dương.
Gỏi cá chép,
Rượu quế nâng.
Với giai nhân cùng vui vẻ,
Chén ngọc rót đầy,
Trước mặt phụng dâng.

Hôm nay vui,
Chẳng thể quên,
Vui chửa dứt.
Vui vẻ thường muốn lâu,
Tháng ngày qua,
Chóng như bay.
Vì sao tự khổ,
Khiến lòng bi ai.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.