Tiếng người đẹp Việt Ngô thuở trước
Chuyện kể làm mất nước tan nhà
Hôm qua xem Ái Ái ca
Chỉ ngồi than thở biết là làm sao
Đời nàng vấn vương vào mệnh bạc
Đất bụi lầm phách ngọc hồn vàng
Đất Ngô ca múa nhất nàng
Tóc xanh đôi bím tuổi chừng cập kê
Việc gì đã tai nghe mắt thấy
Ai bảo là người ấy thế này
Giữ tâm sáng chí bền xây
Nửa đêm lã chã lệ gầy bên song
Chỉ một cười nghìn vàng dẫu có
Sao sánh bằng có vợ có chồng
Mận đào sao nở bên đường
Hoa sen sao nở thu hồng bến sương
Bỗng một ngày chàng Trương duyên gặp
Đã hẹn đời cùng chắp cánh chim
Dù cho biển cạn núi chìm
Sống vui là một chết nguyền chẳng hai
Như xủ lịch loài cây um mọc
Bỗng lại thành cành trúc Tiêu Tương
Như vàng anh gió xuân sang
Rừng cao bay đậu bỏ hang tối mò
Ngựa Văn Quân Thành Đô rong ruổi
Lộng Ngọc tiêu khúc thổi thành nghề
Tỳ bà trên ngựa không nghe
Bỗng thành đá núi trông xa khóc chồng
Xuân năm ngoái đầy phòng gió ấm
Mới đêm qua trăng vẫn đầy giường
Người đi mải miết trên đường
Nghĩ gì cách trở dặm trường xa xôi
Áo kim tuyến năm rồi dành dụm
Nay phấn son trang điểm cũng không
Năm nay mọi việc là xong
Lụa giao chim chả xuân trông như bùn
Gái hai chồng thiếp thân thấy thẹn
Ngoài việc này thiếp khẩn gì kia
Mày ngài răng trắng thấy lo
Giá như chẳng đỗ hết trò oán than
Con châu chấu kêu ran nghe thấy
Con cào cào nó nhảy tung tăng
Đạo trời mở đóng lẽ hằng
Được như ý muốn thấy thường chẳng bao
Uyên ương bay sa vào ràm bẫy
Hận đời người bao thấy được nguôi
Núi sâu không dấu chân người
Cánh thu loan ốm đậu vời cành không.

tửu tận tình do tại