Đời em sống biến thành khu phố hẹp
Tự mùa thu chuẩn bị anh qua đời
Vì tình yêu em giữ hồn khu phố
Tiệm nhân sinh buồn bã tầm thường
Nơi kẻ bán vải mở ra rồi xếp lại
Em cố trở thành anh khi anh chết
Đời riêng em đã dừng lại từ lâu
Em cố cười như anh đã cười
Với người bán báo, người bán thuốc lá
Với người đàn bà tàn tật bán hoa
Em xin bà vì anh mà cầu nguyện
Thắp nến đèn trên những bàn thờ
Trong thánh đường nằm nơi góc phố
Em không cần mở mắt
Để thấy anh bất tử nét thiêng liêng
Em muốn triệu tập người đi trên đường phố
Những người chứng kiến nét mặt anh
Để họ gọi tên và cởi ra khăn liệm
Từ cõi muôn trùng chết quấn kín hồn anh

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)